Lâm Thanh Hàm nhìn biểu tình của cô, khẽ cười nói: "Lúc trước cùng nhau thực tập, trong lúc vô tình em thấy được điện thoại của cô ấy."
Nói xong nàng nhíu mày: "Vừa lúc thấy cô ấy đang xem tiểu thuyết, ừm, là hủ nữ."
Khúc Mặc Thương bật cười: "Không phải là em phát hiện xong lại lén lút đi xác nhận vài lần hả?"
Lâm Thanh Hàm sờ sờ mũi, nghiêm trang nói: "Đều là vô tình nhìn thấy, là do cô ấy không chú ý, cố tình lại thích xem tiểu thuyết ở nơi công cộng mới có thể bị em bắt gặp."
Canh củ sen hầm trong phòng bếp đã tản ra mùi hương ngọt dịu độc hữu, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm mặc như vậy, Khúc Mặc Thương mang ý cười mềm mại: "Tiểu Lâm tổng nhà chị đảm đang như vậy, nấu gì cho chị đấy?"
Lâm Thanh Hàm câu miệng cười, lập tức vào phòng bếp. Khúc Mặc Thương theo sau nhìn canh còn đang hầm trong phòng bếp. Khi Lâm Thanh Hàm nhắc vải che tô sứ lên, nhìn thấy bột màu trắng bên trong đã mềm xốp, phồng lên, ánh mắt cô sáng rực: "Em làm bánh gạo sao?"
Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Đã lâu chưa làm lại, vừa lúc chị ngủ nên em chuẩn bị một chút bánh gạo để gϊếŧ thời gian."
Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng, giả vờ có chút mất mát: "Aiz, chị còn tưởng em nhớ rõ chị thích ăn nên cố ý làm cho chị."
Lâm Thanh Hàm bỏ bánh gạo vào nồi hấp, quay đầu lại thấy ý cười trên mặt cô, mặt hơi hơi đỏ lên, lại thấp giọng hừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964673/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.