Khúc Mặc Thương cả kinh đến toát mồ hôi lạnh, lại không kịp phòng ngừa bị Lâm Thanh Hàm kéo lại. Đại não cô nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy chính mình đụng vào một cái ôm ấm áp mềm mại, còn mang theo một cỗ mùi hương dễ ngửi.
Cô theo bản năng hít vài cái, sau đó đột nhiên nhận ra mình đang vùi trong vòng tay của Lâm Thanh Hàm, càng muốn mệnh chính là thứ mềm mại mà môi cô vừa chạm vào tựa hồ là mặt của Lâm Thanh Hàm.
Khúc Mặc Thương vẫn luôn cho rằng mình là nữ hài ngoan ngoãn học hành, đừng nói hôn người khác, thậm chí còn chưa nắm tay. Nếu chỉ là một tỷ tỷ xinh đẹp thì không sao, nhưng Lâm Thanh Hàm này là đồng học của nàng, còn trở thành bạn gái tương lai của mình ở một thời không khác. Nghĩ đến đây, toàn thân Khúc Mặc Thương bốc hỏa, mặt đỏ như sắp bốc khối, lập tức đứng vững.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý."
Lâm Thanh Hàm chỉ hơi nhíu mày, nhìn Khúc Mặc Thương trước mặt tuy đang cố gắng trấn định, nhưng thật ra là thẹn thùng hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, đạm thanh nói: "Không sao."
Khúc Mặc Thương nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy Lâm Thanh Hàm không có nhiều cảm xúc, nhịp tim hỗn độn cũng dần dần ổn định.
Nhưng thấy cô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, khóe môi Lâm Thanh Hàm hơi cong lên: "Hình như cô rất sợ tôi?"
Khúc Mặc Thương sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không có, sao tôi lại sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964738/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.