Lâm Thanh Hàm nhìn cô, ánh mắt có chút nhu hòa: "Chị ở nhà một mình lại không biết uống thuốc, tôi không yên tâm, cho nên đến đây để đưa thuốc cho chị." Nàng nâng hộp thuốc trên tay lên nói.
Khúc Mặc Thương rất vui vẻ, nếu không phải nhắc nhở đây là Lâm Thanh Hàm, cô cũng đã hai mươi chín tuổi thì hiện tại cô liền nhảy nhót cho Lâm Thanh Hàm xem.
Chỉ là trong lòng không nén được vui mừng, không nhịn được nói: "Lâm Thanh Hàm, sao cô lại tốt như vậy?"
Lâm Thanh Hàm bị cô chọc cười, thấy cô chỉ mặc đồ ngủ, thu ý cười mở miệng nói: "Bên ngoài lạnh, mau vào nhà đi, đừng để bị gió thổi."
Khúc Mặc Thương ngoan ngoãn dẫn Lâm Thanh Hàm vào nhà, vừa bước vào nhà Khúc Mặc Thương đã nhanh chóng chạy đi, Lâm Thanh Hàm sửng sốt mới phản ứng lại là cô đi rót nước cho mình.
“Tôi không uống nước, không phải chị khó chịu sao, đừng chạy lung tung.” Nàng đi lên cầm lấy cốc nước.
Sau đó đến hộp thuốc tìm: "Có nhiệt kế không? Chị đã đo nhiệt độ chưa?"
"Tôi đo rồi, 38 độ."
Lâm Thanh Hàm cau mày: "Có chút sốt, đây là thuốc hạ sốt, trước khi đi ngủ đi kiểm tra một chút, nếu vượt quá 38,5 thì uống một viên. Ngoài sốt cùng hắt hơi, còn có cái gì khó chịu không?"
“Chóng mặt, đau họng.” Khúc Mặc Thương thành thật trả lời, bộ dáng rất ngoan ngoãn, “Thanh Hàm, cô hiểu biết thuốc sao?”
Lâm Thanh Hàm lục lọi tìm thuốc cảm, nghe được có chút sửng sốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964741/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.