Khi Khúc Mặc Thương nghe thấy Lâm Thanh Hàm ở bên kia thấp thấp cười thành tiếng, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa, lại có chút ngượng ngùng.
Lâm Thanh Hàm cười xong, lại nhàn nhạt nói: "Tôi không chọn, chị chọn là được rồi."
Khúc Mặc Thương câu môi: "Tôi biết một nhà hàng Tứ Xuyên nấu món cay Tứ Xuyên rất ngon... A, không đúng, dạ dày cô không tốt nên không thể ăn cay. Vậy thì đổi nhà hàng khác, nhà hàng Hạ thị ở đường Quảng Trí có món lẩu rất ngon, lại có rất nhiều món ăn dinh dưỡng, hơn nữa cháo hải sản nhất phẩm của bọn họ ăn cũng không tồi."
"Ừm, chị đề cử, vậy khẳng định là không tồi. Bất quá gần đây tôi rất bận, có lẽ sẽ mất vài ngày. Không biết đến lúc đó chị còn nhớ hay không."
Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói: "Sẽ không, tôi nhất định nhớ, khi nào cô có thời gian cứ nói cho tôi biết."
Trong mắt Lâm Thanh Hàm có ý cười: "Vậy không có vẻ như tôi đang chờ bữa cơm của chị rồi?"
Khúc Mặc Thương câu môi nhìn thời gian: "Vậy, vậy tuần này, cô xem cô có rảnh không, nếu không rảnh thì cô nói với tôi. Cô rảnh tôi liền hẹn, được không?"
Nghe được dáng vẻ nghiêm túc của cô, Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút thú vị, gõ nhẹ ngón tay: "Được."
Trò chuyện với Khúc Mặc Thương xong, thần sắc của Lâm Thanh Hàm vẫn có chút vui vẻ, Tôn Nhã cầm văn kiện trộm nhìn nàng, trong mắt lộ rõ vẻ tò mò.
Lâm Thanh Hàm ngẩng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964742/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.