Lâm Thanh Hàm họp xong tâm tình cũng không tốt, nhưng lại bị Khúc Mặc Thương chọc cười. Quả nhiên, cô thỉnh thoảng ngớ ngẩn đặc biệt đáng yêu.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm cười, Khúc Mặc Thương càng thêm xấu hổ, nhưng Lâm Thanh Hàm không hiểu sao lại muốn trêu chọc cô, nàng ngồi xuống nhìn Khúc Mặc Thương nói: "Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy."
Khúc Mặc Thương còn tưởng nàng đang nói mình khen nàng lợi hại, nghi hoặc hỏi: "Sao có thể, em thật sự rất lợi hại, nói rất tốt, hơn nữa em lại là tổng tài, sao có thể không có người khen em?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm khẽ đảo, khẽ cười nói: "Ý của tôi là, không ai nghe tôi nói xong lại khen tôi xinh đẹp."
Khúc Mặc Thương đột nhiên không kịp phòng bị trước những gì nàng nói, mặt đỏ bừng, há miệng không nói được câu nào: "Kia... kia sao có thể, vốn dĩ em đã rất xinh đẹp, không, không phải, ý tôi là em là lão bản của bọn họ, khí tràng lại cường như vậy, ai dám khen em ở trước mặt em."
Lâm Thanh Hàm liếc nhìn cô một cái: "Vậy sao chị dám?"
Ánh mắt Khúc Mặc Thương dao động, sờ sờ lỗ tai, cuối cùng ánh mắt nhanh chóng đặt ở trên cái cốc của Lâm Thanh Hàm: "Lâm, tôi đi lấy trà cho em."
Nhìn cô cầm cốc chạy đi, Lâm Thanh Hàm cười lắc đầu, nhưng sau khi trêu chọc người xong, nàng thần thanh khí sảng, cúi đầu chuyên tâm làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Thanh Hàm không an bài nhiều việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964746/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.