Khúc Mặc Thương không biết mình đã uống bao nhiêu, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, kỳ quái chính là đầu óc cô luôn tỉnh táo, có lẽ là do cô có tửu lượng khá tốt.
Lần đầu tiên Khúc Mặc Thương thực sự vui mừng vì Khúc Mặc Thương kia vẫn còn lương tâm để lại cho mình rất nhiều thứ, tuy hơi muộn nhưng cũng cứu cấp.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm muốn chia sẻ với cô một ít, nhưng lại bị cô cự tuyệt, cuối cùng Từ Mậu Thăng lớn đầu lưỡi bảo đảm với Lâm Thanh Hàm, hắn trở về nhất định sẽ tận lực thư thả mấy ngày, sau đó bị cấp dưới mang trở lại khách sạn.
Khúc Mặc Thương uống rất nhiều, căn bản cô chưa bao giờ đụng đến rượu, nếu không phải Khúc Mặc Thương kia xã giao luyện ra tửu lượng, cô đã sớm say chết rồi.
Tiễn Từ Mậu Thăng đi, Khúc Mặc Thương mới tê liệt ngồi xuống bàn ăn, ghét vào kia xoa xoa đầu.
Lâm Thanh Hàm xin một ly nước mật ong, vội vàng đút cho cô: "Này, mau uống chút nước mật ong đi."
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mông lung nhìn nàng: "Nước mật ong, uống ... uống một chút."
Lâm Thanh Hàm đã kêu hai người kia về, nàng cũng say không lái xe được nên gọi tài xế.
Sau khi cho cô uống nước mật ong xong, Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đang có chút say, nghĩ nếu cô về muộn chỉ sợ vợ chồng Khúc Thịnh sẽ không tiện chăm sóc cô, cho nên thấp giọng nói: "Chị say rồi, hiện tại đã muộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964748/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.