Hạnh phúc đến quá đột ngột, Khúc Mặc Thương sững sờ nhìn Lâm Thanh Hàm, hốc mắt lan tràn một cỗ nhiệt ý, cô vội quay đầu nén nước mắt, nhưng giọng nói không khắc chế được khàn khàn nghẹn ngào: "Em không chê chị nhỏ sao?"
Lâm Thanh Hàm dừng bước nhìn cô, sau đó duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt qua khóe mắt cô, thấp giọng nói: "Ngốc, không phải em chê chị nhỏ, mà là sợ chị chọn sai, càng sợ chị nhất thời bị mê hoặc."
Khúc Mặc Thương bị ôn nhu của nàng làm cho xao động, tim đập loạn xạ, cô mím môi nói: "Chị mới theo đuổi chưa đầy một năm, cũng lớn thêm một tuổi, vậy sao em lại đồng ý rồi?"
Lâm Thanh Hàm nhìn vào mắt cô: "Bởi vì em phát hiện mình đã sai rồi, tuy chị chưa nhớ ra những chuyện trước kia, nhưng kỳ thực cũng không xúc động non nớt như hài tử mười lăm tuổi. Có thể khống chế bản thân để hoàn thành các khoá học, ngắn ngủi một năm có thể nhặt lại những thứ đã bỏ lỡ hơn mười năm, có thể một mình đối mặt với công việc của công ty, đây không phải là chuyện mà một hài tử có thể làm, cho nên chị đã cho em đủ tự tin. Hơn nữa, ở chung lâu như vậy em phát hiện..."
Nàng vừa nói vừa cười, câu lấy ánh mắt nhìn Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương không nhịn được nói: "Phát hiện cái gì?"
"Em phát hiện, nếu chị bị em mê hoặc, vậy em đây cũng có thể vẫn luôn mê hoặc, nếu chúng ta vẫn luôn như vậy, em đây cũng không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964751/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.