Tôi dừng lại.
Trong nháy mắt tôi hiểu ra.
Đúng, đúng thế… tôi là người nhà Slytherin, một Slytherin.
Lúc vào học, huynh trưởng Coffey đã nói qua điều gì…
“Slytherin… tôn trọng thuần huyết, dã tâm, sức mạnh.”
Đúng vậy… tôi sao có thể quên đây là Slytherin! Slytherin tôn trọng sức mạnh, tôn trọng cường giả.
Nếu không phải là thuần huyết, cũng không có đủ quyền lực cùng vinh quang, vậy muốn đạt được tôn trọng, chỉ có thể phơi bày ra sức mạnh làm cho người khác phải tôn trọng.
Tại Slytherin, tôi vậy mà mơ mộng hão huyền khiêm tốn để làm cho người khác không chú ý tới…
Tôi thật ngốc, ngốc quá.
Đại khái tôi cũng rất khiêm tốn chính là tôi đã quên… sức mạnh không có, sẽ không đạt được tôn trọng cần có.
Cường giả được coi trọng, kẻ yếu không có địa vị tại Slytherin, tạo ra bộ dạng yếu đuối, bị bắt nạt thật là xứng đáng…
Khó trách giáo sư Snape hỏi tôi: “Trò là một người Slytherin sao?”
Trò đã hiểu biết kiêu ngạo của Slytherin?
Trò đã quyết định dung nhập hoàn toàn vào Slytherin?
Trò đã biết cách sống trong Slytherin chưa?
Tôi cuối cùng tôi đã hiểu vì sao giáo sư Snape vì sao lại nói tôi dại dột làm người khác thất vọng. Tôi… thật sự quá ngu xuẩn.
Nếu… là một Slytherin không thể thay đổi, không đi cố gắng thích ứng quy tắc của Slytherin mà ngược lại đi rụt đầu rụt cổ khiêm nhường…
Buồn cười cái khiêm nhường… bản thân khiêm nhường chính là cự tuyệt dung nhập Slytherin. Tôi vẫn oán hận Slytherin bỏ rơi tôi, nhưng đến bây giờ người bỏ rơi Slytherin là chính bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774166/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.