Harry Potter chạy vút nhanh xuyên qua màn đêm tối mù mịt.
Xung quanh như chỉ là một mảnh hắc ám vô tận.
Cậu cứ thế lướt đi trong vô định, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Và bất ngờ, ở cuối nơi ấy xuất hiện một tia sáng rực rỡ, lấp lánh nhưng lại rất đỗi mong manh.
Harry Potter nắm bắt cơ hội ấy, cậu lao như bay đến nơi có ánh sáng.
Trong phút chốc, Harry Potter như lạc vào một thế giới khác vậy.
Đó là một nơi tràn ngập sắc màu tuyệt đẹp.
Là một cánh đồng hoa nở rộ đầy ngát hương.
Bóng tối không còn nữa, chỉ còn những tia sáng của bình minh chói lọi, những làn sương mù phảng phất mờ ảo.
Bước chân của cậu nhẹ dần, không biết từ lúc nào, đã dừng lại ở giữa cánh đồng ấy.
"Harry...Là em sao?"
Một giọng nói nam tính chợt cất lên giữa không gian yên tĩnh, vắng lặng.
Harry Potter liền quay lại đằng sau.
Khoảnh khắc ấy, trước mặt cậu là một chàng trai tuấn tú, điển trai nhưng lại mang theo nét u sầu, mệt mỏi.
Người nọ dường như rất quen thuộc với Harry Potter, nhưng cậu lại chẳng thể nhớ nổi hắn.
"Lại là ảo ảnh sao?" Edward Cullen đau lòng, chầm chậm tiến về phía cậu.
Tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, đưa lên áp sát vào gò má của hắn, Edward khẽ thì thầm:
"Dẫu biết đây chỉ là vọng tưởng, nhưng em ơi, tôi nào muốn tỉnh lại."
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn.
"Harry...anh rất nhớ em."
Mà đối diện với Edward Cullen u buồn, tuyệt vọng. Harry Potter bất giác liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-x-twilight-yeu-khong-hoi-tiec/403050/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.