Quân Bất Hận nhận thấy mục đích lôi kéo đã đạt được, không cần phải tiếp tục nói về chuyện này làm gì, dù sao đây cũng không phải chính sự mà y muốn đem ra bàn luận với mọi người: "Việc công đã xong, bây giờ tới việc của chúng ta."
Nói đoạn y đứng dậy tiến về phía cái tủ lớn gần đó, lấy ra mấy bình rượu nhỏ.
Nói là mấy bình chứ thật ra rất nhiều, chỗ đó phải tầm 10 - 20 bình là ít.
Có thể nói mật thất này được Quân Bất Hận xây nên bên cạnh việc chứa vũ khí tuyệt mật thì còn để ủ rượu nữa.
- Hôm trước có hẹn đi nhậu, giờ nhậu thôi.
"Khoan, vậy đệ kéo bọn ta đến đây là để nhậu?" - Mẫn Hi hỏi.
- Chính xác, tới hẹn không uống, đệ thấy bứt rứt thế nào ấy.
Hắn nhìn y, lắc đầu.
Càng lúc hắn càng thấy Bất Hận ra dáng con sâu rượu.
Lần nào nhậu y cũng ít nhất nửa bình cỡ lớn, hôm nay uống đến mức nghiện, không uống chịu không nổi.
Hắn thầm nghĩ sau này ai làm vợ tên này chắc cũng mệt lắm.
Cho là y vừa tốt vừa giỏi thật nhưng lắm tài thì nhiều tật, điển hình nhất ở đây là rượu chè, cũng may y không có cờ bạc, nếu không thì hỏng!
Định bụng sẽ ở lại một chút, tuy nhiên hắn sợ mình quá chén rồi về không được, mai dậy không có đồ để mặc đi làm.
Hắn vì ngại việc Hoàng Ngự Vũ sẽ đợi hắn mà quên mất giấc ngủ của mình nên chắp hai tay áo lại, hành lễ: "Thôi, đệ không có mang y phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/1623805/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.