Cửa chính viện Thuận Hoa đóng lại, Nghi Thái chạy một mạch ra khỏi đó.
Xác định mình đã không còn ở địa phận của viện Thuận Hoa, nó trốn vào một góc, ngồi ở đó trong trạng thái hoảng sợ.
Mấy ngày trước nó nhìn thấy một cái bóng trắng cứ đi qua đi lại trên mấy dãy hành lang trong viện Thuận Hoa vào ban đêm, ban đầu nó cứ tưởng là do nó buồn ngủ nên quáng gà nhưng mà hôm nay....!
Ban nãy, phu nhân hình như không có ảnh phản chiếu.
Một con người làm sao không có ảnh của mình trong gương?
Trừ khi...
Phu nhân không phải con người.
Nghĩ đến đây, Nghi Thái che miệng lại, liếc ngang liếc dọc xung quanh.
Bỗng chợt nó nghe thấy tiếng bước chân.
m thanh càng lúc càng gần, tiến lại sát bên cạnh nó.
Nghi Thái bây giờ đến thở cũng không dám, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lại, vô cùng đau thắt bởi tiếng bước chân.
Nhắm chặt hai mắt lại, nó cảm nhận được cái thứ đó đang ở sát bên.
"Nó" từ từ ngồi xuống bên cạnh Nghi Thái, thì thầm.
- Huynh sao vậy?
Mẹ kiếp, là thằng Vạn Phương.
Vậy mà làm sợ muốn bĩnh ra quần.
Nhưng cũng thật may...!
Nó ôm chầm lấy Vạn Phương, ôm thật chặt rồi khóc như một đứa trẻ.
Nó nói không thành tiếng, chỉ ôm lấy người ta.
Vạn Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đủ khôn để biết Nghi Thái cần mình.
Theo phản xạ tự nhiên, Vạn Phương vuốt vuốt cái lưng của đồng nghiệp, nói mấy câu an ủi mà bản thân học lỏm khi Hoàng Ngự Vũ dỗ chủ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/1623812/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.