Hôm nay là một ngày thượng triều định kỳ như thường lệ. Tuy mọi thứ không có gì thay đổi nhưng Mẫn Hi vẫn có chút hồi hộp. Có lẽ đây là buổi thượng triều đầu tiên sau khi hắn được thăng chức nên hắn thấy vậy. Vẫn như mọi ngày, tất cả mọi người đều phải đợi Hoàng Đế đến, hắn cũng vậy. Hắn cũng đợi như ai, có điều hồi đó hắn còn nói chuyện được với mấy người cùng hàng hoặc hàng dưới, giờ lên đây các ông tổ lạnh lùng quá, chả ai giao lưu với ai cả.
Trời xui đất khiến thế nào khiến hắn ở giữa Quán Điện Thiểm với Thiệu Trịnh Minh - hai ông tướng được mệnh danh là khó nhất triều chỉ sau Đằng Trác Phù. Đáng lẽ ban đầu chỉ có Thiệu Trịnh Minh thôi, từ lúc Đằng đại nhân cưỡi hạc quy tiên tới giờ tự nhiên Quán Điện Thiểm khó ngang, không bao giờ thấy hắn cười với ai như lúc người kia còn sống, có thì cũng toàn là cười đểu, giả tạo, cười cho có lệ, không thật tình.
Ở bên dưới, mấy cha đồng liêu của hắn lâu lâu lại lén nhìn lên xem hắn thế nào. Mã Đức Anh tuy bị khuất mấy hàng nhưng vẫn thấy được hắn. Gã thấy hắn ở vị trí vậy mà rén hộ, quay sang thì thầm với Viên Phúc Khải: "Nay nó lựa chỗ đẹp vậy?"
- Lựa đâu mà lựa? Nãy nó tưởng nó còn làm Đô Quan Lang Trung, vào hàng ngũ phẩm đứng xong ta thấy nó lạc bầy quá nên mới ra nhắc. Kể cũng tội thằng nhỏ, nghe xong cuống cuồng chạy lên thì thấy mấy Thượng Thư khác chừa cho mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/420276/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.