Cửa thạch thất một lần nữa mở ra. Lần này có thêm Đông Phương và Khuê Vũ. Mỗi người trên tay cầm cái khay. Đồ bên trong đã bị trùm kín bởi hồng khăn.
Ta có linh cảm không lành. Đông Phương dần tiến lại, lạnh lùng nói:
- Mở ra.
Tay run rẩy lật từng chiếc khăn. Vừa thấy vật bên trong, ta vội đóng lại.
Ta lắp bắp:
- Cái... cái này... không phải... quá nhanh sao? Ta... ta... chưa chuẩn bị...
Lập tức ta bị phản bác:
- Không cần. Dương chỉ cần bái đường thành thân thôi.
Ta trừng mắt nhìn Khuê Vũ. Nói hay lắm, chỉ cần thành thân. Ta còn muốn tự do. Thành thân chính là mồ chôn tự do. Các ngươi không nghe sao?
Ta tìm cách kéo dài thời gian nhưng nghĩ thế nào vẫn không biện pháp.
Giọng nói vang lên khiến ta không còn ý định kéo dài thời gian:
- Hức... hức... sư tỷ, nếu nàng không muốn cũng không sao. Ta...ta... cùng lắm làm theo... theo... môn quy...hức...
- Không được.
Đông Phương trừng mắt nói. Nàng quay sang nhìn ta nói tiếp:
- Chính ngươi đã nhận hôn sự này.
Đại não ta bùng nổ:
- Nhưng là các ngươi bẫy ta.
*Chát!*
Kèm theo cái bạt tai, Đông Phương nói:
- Không làm ta cũng bắt ngươi làm.
Ta ôm mặt, lớn gan trừng mắt nàng:
- TA KHÔNG LÀM!
Vừa dứt lời lập tức trước mắt tối sầm lại. Câu duy nhất ta nghe thấy không rõ của ai:
- Lột đồ!
.
.
.
.
Ta ôm đầu ngồi dậy. *Xẻng! Xẻng!Xẻng* Ta giật mình, nhìn hai tay đang bị xây xích trói chặt. Nhìn đến y phục đã y đổi thành hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-nguoi-la-chinh-that/1638624/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.