Quả nhiên tên đó không dám đùa giỡn với ta. Hắn đưa đến ta đến trước cánh cổng lớn, run rẩy nói:
- Đ...đại hiệp. Đ...ến...
Hắn chưa dứt lời liền bị ta đánh ngất ném vào bụi rậm kế bên. Giải quyết xong ta phi thân lên mái nhà cẩn thận dỡ viên ngói ra nhìn xuống. Không có ai trong phòng. Ta lẻn vào phòng, nấp trên xà ngang chờ đợi.
*Két!!!*
Hai nam nhân bước vào phòng, một kẻ khúm núm:
- Sư phụ! Chuyện Hoa Sơn....
*Chát!*
Nam nhân đó ôm mặt ngã xuống đất. Giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Lao Đức Nặc! Ngươi đúng là vô dụng. Chỉ có chuyện đoạt Tử Hà Thần Công về cũng không xong.
Ta nhếch miệng cười khinh thường xem tiếp kịch hay. Lao Đức Nặc lồm cồm bò dậy:
- Sư...sư phụ. Ta thật không rõ từ đâu xuất hiện cái tên Vũ Dương gì đó. Hắn chính là kẻ phá kế hoạch của ta.
Tả Lãnh Thiền cau mày nói:
- Vũ Dương? Lai lịch hắn bất minh?
Lao Đức Nặc như gặp được phao cứu sống gật đầu nói lia lịa:
- Đúng! Đúng! Võ nghệ hắn rất cao cường. Hắn không chỉ đả thương hai tên kiếm tông mà còn là người phế võ công Đinh sư huynh.
Tả Lãnh Thiền phất tay áo nói:
- Ngươi đi điều tra lai lịch hắn cho ta. Chuyện Hằng Sơn phái mau sớm giải quyết.
Như được đặc ân, Lao Đức Nặc nhanh chóng lui ra. Tả Lãnh Thiền không mảy may biết cuộc trò chuyện của hai người bị phát hiện. Hắn đang cởi ngoại bào ra thì nhận thấy hàn khí ập đến phía sau lưng. Tả Lãnh Thiền rút kiếm làm lệch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-nguoi-la-chinh-that/1638637/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.