Xúc cảm ôm Đông Phương rất tốt, người nàng thoát ra mùi hương dịu nhẹ rất dễ chịu. Cả người nàng nằm gọn trong vòng tay ta, cảm giác rất tốt.
Ta đưa nàng đến khu rừng trúc, vừa đặt chân xuống, lồng ngực ta chợt đau nhức, cổ họng vị tanh ngọt trào ra. Ta ôm ngực vô lực quỳ sụp xuống đất, khó hiểu nhìn nàng. Ta cố nén đau nói:
- Đông Phương, ngươi hà cớ gì muốn lấy mạng ta?
Ta không nhìn rõ biểu cảm mặt nàng, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng pha lẫn cao ngạo:
- Ta chính là thấy ngươi ngứa mắt.
Ta cười lạnh:
- Quả nhiên là giáo chủ ma giáo.
Ta bỗng thấy cả người nhẹ hẫng rồi đập mạnh xuống đất. Đông Phương dùng chân đặt lên ngực ta, cả người tỏa sát khí:
- Ngươi làm sao biết bổn tọa? Ngươi rốt cuộc là ai?
Ta nhếch môi cười:
- Lãng khách thôi. Ta dù gì cũng cứu ngươi một mạng, ngươi có thể ngược đãi ân nhân mình như vậy.
Ta cảm thấy lực đạo dồn lên ngực đã giảm bớt liền thở hắt ra. Đông Phương ra tay thực không nhẹ. Không phải nàng bị thương sao, không lẽ ta nhầm. Đông Phương nhìn ta lồm cồm bò dậy thì một tay túm cổ áo ta xách lên. Mắt nàng sắc lẹm nhìn ta:
- Ngươi có mưu đồ gì?
Ta nhếch mép cười:
- Muốn giúp giáo chủ hoàn thành bá nghiệp nhất thống giang hồ.
Đông Phương nheo mắt nhìn ta. Ta nhìn nàng kiên định nói:
- Ta muốn làm thuộc hạ của giáo chủ.
Ta vừa dứt lời thì thấy có gì đó bay vào miệng liền nuốt xuống. Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-nguoi-la-chinh-that/1638638/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.