Năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi lăm triều Đại Thánh, đầu mùa thu.
Vừa qua Trung Nguyên Tiết, mưa lớn đã kéo dài suốt chín ngày liên tiếp, khiến đường sá khắp kinh thành trở nên lầy lội, xe ngựa khó bề di chuyển. Ở phía nam thành, nơi dân thường sinh sống, nước cống tràn ngược vào, người đi đường phải lội qua dòng nước ngập đến tận bắp chân. Nhiều căn nhà cũ kỹ không chịu nổi mưa bão đã đổ sập, gây ra thương vong.
Để tránh tai nạn, triều đình đã tạm dừng việc thiết triều ba ngày.
Tiên đế băng hà chưa đầy nửa năm, vị tiểu hoàng đế sáu tuổi vừa mới đăng cơ được vài tháng, đã gặp phải thiên tai khắc nghiệt thế này. Dân gian bắt đầu bàn tán, cho rằng đây là điềm gở. Có lời đồn rằng Tiên đế vốn đang tráng niên, đột nhiên băng hà, hẳn là do gian thần hãm hại, khiến trời cao nổi giận giáng xuống tai ương.
Những lời đồn râm ran khiến Tiêu thái hậu vừa mới lên nắm quyền vô cùng giận dữ và lo lắng. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng ta triệu tập đại thần vào cung nghị sự, tìm cách dập tắt lời đồn trong dân gian.
Đúng lúc ấy, Thừa Bình công chúa – Doanh Đông Quân, người đã hôn mê tròn mười năm, bất ngờ tỉnh lại. Kỳ lạ thay, ngày công chúa tỉnh giấc, trời bỗng tạnh mưa. Sang hôm sau, nắng rực rỡ.
Lúc này, dân chúng mới ngộ ra: trận mưa lớn không phải do oan hồn Tiên đế kêu oan, mà là ông trời đang cảnh báo thế gian, ma đầu sắp tái thế.
Cứ như vậy, cơn khủng hoảng đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864300/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.