Khi cung nữ bưng thuốc vào, rõ ràng nàng ta chưa thử xem thuốc có nóng quá không. Bị Tiểu Cát Tường dội cả bát thuốc lên đầu, nàng ta lập tức ôm mặt, thét lên một tiếng thê thảm.
Tiểu Cát Tường lại thấy tiếng thét của nàng ta quá chói tai, bèn túm lấy cổ áo, kéo người ra khỏi cửa như lôi một bao tải.
Doanh Đông Quân chỉ thờ ơ liếc mắt một cái, rồi thu ánh nhìn về, tiếp tục nghịch chiếc gương ba cạnh trong tay.
Đợi đến khi Tiểu Cát Tường xử lý xong cung nữ kia, bưng trà quay lại, Doanh Đông Quân mới than vãn: “Ta không ở đây mấy năm, Tiêu Quý phi càng sống càng thụt lùi rồi. Ngay cả việc cài người bên cạnh ta cũng qua loa đến mức này.”
Tiểu Cát Tường đặt khay trà lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó dùng tay ra hiệu: Bởi vì bây giờ công chúa chẳng có gì trong tay nữa, nên nàng ta cũng chẳng phải dè chừng.
Doanh Đông Quân dừng tay đang cầm gương, lạnh giọng không hài lòng: “Đã nói bao lần rồi, đừng ra hiệu với ta! Ta nhìn không hiểu!”
Tiểu Cát Tường ngoan ngoãn lấy con hổ vải của mình ra, bóp nhẹ hai cái, nó phát ra một tiếng “Ưm” như đang đáp lời.
Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, rồi lại bật cười, nâng gương trong tay lên vỗ nhẹ vào đầu hắn: “Lưỡi cũng chẳng còn mà vẫn chưa học ngoan!”
Tiểu Cát Tường cười hì hì, xoa đầu, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi thơm đã bạc màu. Hắn mở túi, lục lọi một chút rồi lấy ra viên thuốc màu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864301/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.