Doanh Đông Quân cũng không bất ngờ về thân phận của nàng.
Lúc ở Thọ Tiên cung, Thái hoàng thái hậu chỉ giới thiệu Doanh Thần mà không nhắc đến vị phu nhân này, rõ ràng địa vị không cao. Nhưng cách nàng ta đối xử với Doanh Thần lại không giống chủ tớ bình thường, cộng thêm dung mạo có ba phần tương tự, Doanh Đông Quân đã đoán được vài phần.
Về chuyện người này nói đã gặp nàng vài lần thì cũng chẳng có gì lạ. Năm xưa, nàng thường xuyên ra vào phủ Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử mỗi khi rảnh rỗi lại thích gọi ca kỹ tới đàn hát tiêu khiển.
Hàn Sương cúi đầu, giọng nói khiêm tốn: “Thiếp thân biết năm xưa công chúa và Nhị điện hạ tình cảm sâu đậm, là người mà điện hạ tin tưởng nhất. Thiếp thân vẫn thường dặn dò quận vương rằng, chốn thâm cung này không thể dễ dàng tin ai, ngoài Thái hoàng thái hậu thì chỉ có công chúa điện hạ là đáng tin cậy.”
Doanh Đông Quân mỉm cười, nhìn Hàn Sương nói: “Giờ ta đã hiểu vì sao sau khi ngươi sinh Doanh Thần, tổ mẫu không nỡ để ngươi đi mà giữ lại. Hóa ra vì ngươi là một người thông minh, giết đi thì thật đáng tiếc.”
Hàn Sương nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ cười.
Doanh Đông Quân lại chuyển ánh mắt sang Doanh Thần, người nãy giờ vẫn cúi đầu, mân mê tua rua trên ngọc bội: “Yên tâm, Doanh Thần là cháu ruột của ta, bây giờ cũng là người thân thiết nhất của ta. Ta sẽ chăm sóc thật tốt cho nó.”
Doanh Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864309/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.