Doanh Đông Quân cười nhàn nhạt, hờ hững nói với Tiểu Cát Tường: “Trong mắt ta, sắc phong ta làm Trưởng công chúa chỉ là thủ đoạn của tổ mẫu, chứ không phải mục đích thực sự của bà ấy.”
Nghe vậy, Tiểu Cát Tường đánh giá một cách khách quan: Công chúa không tin vào tình thân.
Doanh Đông Quân giơ tay lên, mạnh mẽ véo một cái lên mặt Tiểu Cát Tường. Nhìn thấy hắn nhăn nhó nhe răng trợn mắt, nàng nhếch môi cười, ý cười lạnh lẽo: “Ngươi biết không? Trong cung điện xa hoa lộng lẫy đó, những kẻ tin vào tình thân đều đã chết sạch cả rồi. Những kẻ còn sống, đều là những con quái vật không nhận người thân.”
Tiểu Cát Tường xoa xoa mặt, bướng bỉnh ra hiệu: Ta không tin!
Doanh Đông Quân híp mắt đầy nguy hiểm, định giơ tay véo thêm một cái nữa cho hả giận, nhưng vừa nhấc tay lên, Tiểu Cát Tường đã lùi ra xa mấy bước.
Hắn nghiêm túc bày tỏ: Trong lòng ta, công chúa là tiên nữ tốt nhất trên đời! Chẳng phải quái vật gì cả!
Doanh Đông Quân sững sờ, rồi bật cười, liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Tên nịnh bợ!”
Nàng vừa cười vừa đứng dậy, chậm rãi bước về phía thư án.
Thấy công chúa ngồi xuống, chọn bút trên giá, Tiểu Cát Tường đoán nàng muốn viết gì đó, liền chủ động giúp nàng trải giấy, mài mực.
Thế nhưng Doanh Đông Quân cầm bút lên hồi lâu mà vẫn chưa viết xuống chữ nào.
Tiểu Cát Tường nhiệt tình hỏi: “Công chúa muốn viết gì?”
Doanh Đông Quân khẽ chạm ngón tay vào cằm, trầm ngâm nói: “Bản cung định tìm người làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864326/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.