Tiểu Cát Tường rất tò mò về vị mỹ nam đầu tiên mà công chúa để mắt tới, muốn hỏi thêm, nhưng đáng tiếc là công chúa đã cầm lấy một quyển sách từ trên giá và bắt đầu đọc, có vẻ không muốn để ý đến hắn nữa.
Tiểu Cát Tường đành bất lực, chỉ có thể cầm lấy chiếc kéo bạc nhỏ, ngồi xổm xuống một góc để cắt bấc đèn.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến ánh nến trong phòng chập chờn lay động. Lo sợ làm ảnh hưởng đến công chúa đọc sách, hắn vội chạy đến bên cửa sổ định đóng lại, nhưng bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm lớn.
Sắp mưa rồi.
Tiểu Cát Tường quay đầu lại, định nhắc công chúa khoác thêm áo, nhưng lại thấy công chúa đã đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đứng cạnh hắn nhìn ra ngoài.
Bên ngoài bầu trời đêm, mây đen dày đặc che khuất cả sao trời lẫn vầng trăng lưỡi liềm. Chỉ có những hạt mưa to như hạt đậu không ngừng đổ xuống, hòa cùng tiếng sấm rền vang và những tia chớp lóe sáng.
Rõ ràng, hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để ngắm cảnh đêm, nhưng Doanh Đông Quân lại lặng lẽ nhìn bầu trời, vẻ mặt đăm chiêu.
Mưa hắt vào, vương lên má Tiểu Cát Tường, mang theo hơi lạnh. Hắn lập tức kéo nhẹ tay áo Doanh Đông Quân, định đưa nàng rời khỏi cửa sổ.
Doanh Đông Quân chợt bừng tỉnh, vừa vươn tay hứng lấy những giọt mưa từ bên ngoài, vừa quay đầu lại, rạng rỡ cười với Tiểu Cát Tường: “Bản cung thích nhất là những cơn mưa như trút nước. Giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864328/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.