Nào ngờ thời cuộc biến loạn, nay không thể giữ lại được nữa.
Đang nói chuyện, một thiếu niên mặc áo dài xanh xám chạy ào đến—chính là vị tiểu lang trung kia, tới đón Khởi Nguyệt tỷ tỷ. Hai người cùng quỳ trước mặt phu nhân, Khởi Nguyệt vừa mở miệng chưa kịp nói gì đã bật khóc nức nở, đầu tựa lên đầu gối phu nhân, tiếng khóc càng lúc càng thê thiết.
Phu nhân nắm lấy tay nàng, tháo ra phật ngọc đeo sát n.g.ự.c nơi cổ, sắc mặt đầy hổ thẹn:
“Là ta phụ lòng ngươi. Vốn định làm của hồi môn cho ngươi cũng chẳng có gì to tát, giờ ta chẳng còn gì trong tay. Nếu sau này Cao Tổng quản có thể thu lại chút ít hồi môn của ta, cửa hàng từng hứa sẽ vẫn để lại cho ngươi. Phật ngọc này là do mẫu thân ta để lại, xem như vật kỷ niệm.”
Bà nhẹ nhàng vuốt lưng Khởi Nguyệt, nói với tiểu lang trung:
“Nhà họ Ngô gặp nạn, nhưng Khởi Nguyệt là đứa hiền lương. Sau khi thành thân, mong ngươi đối xử thật tốt với nó, cùng nhau sống những ngày an lành.”
Cao Tổng quản đi rồi, Khởi Nguyệt tỷ tỷ cũng theo tiểu lang trung rời đi. Chỉ còn Chương ma ma vẫn chưa đi.
Mãi sau ta mới biết, Chương ma ma khi xưa có chồng làm tổng quản lâm viên ở trang tử. Ngày thường hắn có chuyện thì đánh bà, không chuyện gì cũng đánh cả bà lẫn con, coi bà như cái bịch trút giận. Một lần uống rượu say, hắn đã đánh c.h.ế.t đứa con gái út, còn bà thì bị đánh đến nửa sống nửa chết. Nửa cái mạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885844/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.