Sau đó, thành cũ bị phá, Tướng quân xây thành mới. Trong thôn có nhà c.h.ế.t cả nhà, lại có nhà chạy tới. Thôn trưởng chia đất lại, mọi người tiếp tục sống. Một hôm, có người tới giao cho ta bốn lượng bạc, nói là tôn nữ của ta ở kinh thành gửi về. Ta khi ấy đã hơn sáu mươi, cả đời chưa thấy mấy lần bạc trắng.
Dựa vào số bạc thỉnh thoảng nó gửi, tổ mẫu được trị bệnh, cô cô nó được gả chồng tốt. Ở nhà có khi còn được ăn thịt — dẫu là trộm ăn. Dân làng nói nhà ta sống nhờ nữ nhân, nhưng lão già này chẳng thèm chấp, vì họ nói đúng. Nhà ta toàn nữ nhân giỏi giang, từ lão bà cho tới con gái.
Sau đó, trong làng có người bệnh nặng, lây ra mấy nhà. Ta lén đưa hai xâu tiền cho thôn trưởng vào thành mua thuốc, sắc cả nồi to, chia cho từng nhà vài ngày, mới vượt qua được. Từ đó, cũng không ai còn lời ra tiếng vào về nhà ta nữa.
...
Lúc ấy ta ngửi thấy mùi cơm, bụng liền réo ùng ục, chẳng màng hai người kia nói gì nữa, liền chạy đi tìm cái móng giò tổ mẫu làm cho ta. Trên đường đi, đã muốn ăn luôn rồi.
Ta dường như hiểu ra lần này thiếu gia về là có mục đích gì. Hắn thật là một người… tốt vô cùng.
Chuẩn bị bữa xong, gọi mọi người vào ăn, hương thơm của móng giò vừa béo vừa mặn đậm đà, nhưng xen lẫn bên trong lại có một mùi ngọt nhẹ thanh thanh.
Ta lần theo hương, thì thấy giò lan đặt trong phòng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885860/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.