Ta tự biết bản thân giờ đây chẳng khác nào một địa chủ bụng đen, vội vàng buông chân gác, đặt mâm xôi xuống, cẩn thận giải thích:
Không phải bán thân. Người nhà họ Ngô hiện là tội dân, không thể công khai mua người làm hầu sai. Quán ăn kia là của ta, các vị chẳng qua là phụ giúp ta. Phu nhân nói, nếu Thanh Thanh chịu đến, cũng chẳng cần làm việc hạ nhân, chỉ là tiểu thư quá nghịch ngợm, muốn tìm người hiểu chuyện bầu bạn, cùng nhau đến thư viện đọc sách học chữ. Nếu học tốt, còn có thể như ta, theo phu nhân học toán sổ, quản lý. Lại không phải làm không, có công xá đàng hoàng. Như A Bố, mỗi tháng được trăm văn, Thanh Thanh thì ba trăm."
Hai vợ chồng nghe xong, thoáng có chút xúc động, như không dám tin, liền hỏi:
"Thật có thể học chữ sao?"
Ta vội đáp:
"Tất nhiên là có!"
Nói rồi lại đưa mắt tìm bóng dáng Thanh Thanh, tự nhủ từ lúc đến vẫn chưa thấy nàng đâu.
Chưa kịp hỏi, chỉ thấy Hải Hải đột nhiên bật khóc, ngồi bệt dưới đất, giãy giụa đ.ấ.m đá, vừa khóc vừa gào:
"Sao cái gì tốt cũng là của Thanh Thanh? Ta cũng muốn học chữ, ta cũng muốn vào thành!"
Ta bị dọa đến suýt làm rơi mâm xôi, vội vã đỡ hắn dậy:
"Ngươi sao vậy? Sao lại khóc?"
Nhan bá kéo hắn dậy, đá cho một cái:
"Ngươi học chữ cái gì!"
Thì ra, Thanh Thanh đã được đến nhà Thu đại nương học làm túi vỏ cây bạch dương. Hải Hải vì tay vụng lại hậu đậu, bị Thu đại thúc từ chối.
Thanh Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885864/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.