Dưới ánh nhìn của mọi người, ta ăn xong bát mì, rửa mặt, bị ma ma ấn ngồi xuống giường, nước nóng đã chuẩn bị sẵn, bà dùng một chiếc khăn mới đắp lên mặt ta, rồi rút ra sợi chỉ trắng bắt đầu tỉa lông mặt — đau đến mức nước mắt ta cũng muốn trào ra. Thanh Thanh bóc trứng gà nóng, lăn qua lăn lại lên má ta để dịu đau.
Trong phòng chật ních người hiếu kỳ, có lẽ là chưa từng chứng kiến cảnh này bao giờ, ngay cả những thẩm thẩm, thúc thúc đang nấu cơm, nhặt rau, làm việc vặt cũng chen đến cửa xem. Để tránh đến trưa không ai được ăn cơm, thôn trưởng hạ lệnh đuổi người ra ngoài, còn phái “Minh gia quân” gồm tiểu thư, Thanh Thanh, A Bố và Tiểu Hải đứng gác ngoài cửa.
Sau đó là phu nhân cùng ma ma thay nhau trang điểm cho ta, động tác vừa nhẹ nhàng vừa mau lẹ. Cuối cùng, phu nhân gọi tổ mẫu vào. Tổ mẫu chải tóc cho ta, mỗi nhát chải lại niệm một câu:
“Một chải, Bạch Hạc thần phù hộ con.
Hai chải, thân thể an khang trường thọ.
Ba chải, phu thê đầu bạc răng long.
Bốn chải đến cuối, từ nay muôn sự thuận hòa.”
Cô cô bên cạnh nghe liền khóc, tổ mẫu cũng nghẹn ngào, ta cũng thấy sống mũi cay cay, nhưng không dám rơi lệ, sợ làm lem son phấn mà phu nhân nhọc công chuẩn bị.
Ma ma vội trêu ghẹo xoa dịu bầu không khí:
“Mấy người chớ có khóc nữa, hôm nay là ngày họ Đinh rước rể, người nên khóc là phu nhân nhà chúng ta.”
Phu nhân "phụt" một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885866/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.