Lão gia gắng gượng, run rẩy gật đầu. Phu nhân trầm mặc quay người, rồi bỗng ngã lăn xuống đất, đầu đập vào khúc gỗ bên cạnh, ngất lịm đi.
Tiểu thư bật khóc thất thanh.
Tổ phụ và tổ mẫu chưa kịp nghĩ gì, vội vàng sai ma ma, cô cô và các thẩm thẩm khiêng phu nhân lên giường.
Phu nhân tỉnh lại khi trời đã xế chiều, ngày đông trời tối sớm. Sân viện từng náo nhiệt giờ trống rỗng. Ngay cả lão gia cũng vì quy định của triều đình mà vội vã quay về Ninh An thành, chỉ để lại sáu trăm lượng ngân phiếu.
Sáu trăm lượng — chính là số bạc ta từng dùng để mua thiếu gia và tiểu thư từ Anh thúc.
Giờ thì tốt rồi.
Hắn thật sự đã học được làm một người buôn giỏi. Không thiếu một xu.
32
Gió bên ngoài cửa sổ gào thét mỗi lúc một lớn, chỉ trong một buổi chiều, tuyết đã phủ trắng sân và mái nhà, song cũng không thể lấp đi tin tức khiến người ta đau lòng mà lão gia mang tới.
Ta cởi bộ hỷ phục, gấp lại ngay ngắn, đặt mũ phượng sang một bên.
Cuối cùng Phu nhân cũng hồi thần, ma ma đỡ bà ngồi dậy. Ta đem những lời lão gia nói thuật lại:
Nhà mẹ đẻ của phu nhân tướng quân là họ Lâm – vọng tộc đất Sơn Đông, tổ tiên từng có danh tướng trấn thủ biên cương, cũng có người từng làm tể tướng vào triều. Nhưng đến đời này, chi thứ hai của nhà họ Lâm con cháu thưa thớt. Tổ phụ của Lâm tiểu thư đột ngột bạo bệnh qua đời, cả chi thứ hai chỉ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885867/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.