Tuyết lớn cuối cùng cũng ngừng rơi.
Thẩm Nghịch tỉnh dậy trong vòng tay Biên Tẫn, hé một góc rèm cửa sổ xe, ánh nắng sớm ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, tất cả những gì có thể nhìn thấy đều là một màu trắng xóa của tuyết.
Nếu không phải Biên Tẫn còn cần phải đi tiếp, Thẩm Nghịch thực sự lười rời giường, hận không thể cùng nàng ở nơi không người này sống những ngày bình dị.
Xe sưởi ấm lên, làm tan lớp tuyết bao phủ xung quanh, gió cũng lặng im.
Trời trong xanh vạn dặm, lại là một ngày nắng đẹp.
Không gian rộng rãi cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Trên tầng phòng làm việc cất giấu nữ nhân không mặt và những đồ vật khác mà Biên Tẫn không được phép nhìn thấy, cửa tạm thời khóa chặt, nhưng vẫn có thể bày ra chiếc sô pha ngoài trời, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt một chiếc bếp lò nhỏ để nướng thịt.
Biên Tẫn nhìn Thẩm Nghịch mang thịt và các loại rau củ từ tủ đông ra, giữa trời băng tuyết, mùi hương nướng thịt lại càng thêm phần hấp dẫn.
Trên đầu, chim ưng và chim chuẩn đều bị mùi hương này làm cho buồn bực mà xoay vòng.
Thẩm Nghịch biết khẩu vị của Biên Tẫn thanh đạm, chuyên tâm chuẩn bị cho nàng một chiếc bát nhỏ, nấu một bát cháo rau củ, thêm trứng vào, cùng với chiếc muỗng nhỏ đưa cho Biên Tẫn.
Biên Tẫn khẽ cảm tạ, cháo ấm thanh đạm vào bụng, thực sự thoải mái.
Khi hành động đơn độc hoặc đi cùng tỷ muội Vân thị, nàng thường chỉ tùy ý ăn chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dot-tinh-ninh-vien/2205075/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.