Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, Dư Thanh đã không ngủ tiếp được.
Cô mở mắt ra, thích ứng một lúc rồi nghiêng đầu tìm ngọn nến, trên bàn ngoài sáp nến đã khô thì không còn gì nữa. Bức màn ngăn cách với bên ngoài làm căn phòng trở nên mờ ảo, Kỳ Kỳ híp hai mắt ngoan ngoãn nằm cạnh cô
Giường gấp phát ra tiếng động rất nhỏ, Lương Tự cũng đã thức.
Giọng anh có nét trầm khàn gợi cảm lúc mới ngủ dậy, Dư Thanh quay đầu về phía anh. Lương Tự giơ tay xoa giữa mày, sau đó sờ tìm đồng hồ trên bàn, rồi lại đặt xuống.
“Còn sớm lắm.” Anh nhìn về phía cô, “Ngủ lát nữa đi.”
Nói rồi ngồi dậy khỏi giường, giống như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, giơ hai tay chà mạnh mặt mình. Bà cụ dưới lầu dậy sớm, có thể nghe thấy tiếng chổi quét trước cửa nhà.
“Anh không ngủ nữa hả?” Cô vùi trong chăn hỏi.
Lương Tự xuống giường, chân xỏ vào dép lê bước lẹp xẹp, lột chiếc áo phông qua khỏi đầu thay sang một chiếc áo phông đen khác. Khi quay sang nhìn Dư Thanh lần nữa, anh không khỏi bật cười, cô nàng này trùm chăn lên mặt nằm im phăng phắc.
Cả hai ở chung đã quen, anh không ngại ngùng nhiều nữa.
Lương Tự kéo chiếc quần jean ở cuối giường mặc vào, anh vừa đeo dây nịt vừa đi đến mép giường của cô. Mãi không nghe thấy tiếng động gì nữa, Dư Thanh chầm chậm mở chăn ra, Lương Tự đặt hai tay trên dây nịt đang cúi người nhìn cô.
Dư Thanh hết cả hồn, Lương Tự mỉm cười.
Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-am-van-con-thoang-ben-tai/2096108/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.