Sự quan tâm của Cố Hàn Sinh dành cho Thời Ý quả thật quá mức. Ba người còn lại đều làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại mơ hồ biết được điều gì đó. Ánh mắt họ nhìn nhau, rõ ràng không thể che giấu.
"Ôi, chẳng lẽ đội trưởng đã thông suốt rồi? Có phải vì biết người thân mình mắc bệnh nan y, nhận ra thời gian không còn nhiều nên quyết định theo đuổi Thời Ý?"
"Hừ, nhưng mà cách theo đuổi này nặng nề quá. Bắt người ta uống sữa quá hạn, tình yêu kiểu này khó mà chịu nổi."
"Thôi kệ, hai người thích là được rồi!"
Thời Ý cũng thấy rất lạ. Hôm nay Cố Hàn Sinh cư xử với cô như thể cô là búp bê bằng sứ, ngay cả cửa xe cũng không cho cô động vào, chuyện gì cũng muốn tự mình làm thay, đặt trước mặt cô.
Trong lòng Thời Ý chỉ nghĩ không được làm anh buồn, nên cả quãng đường không khí trở nên cực kỳ gượng gạo cho đến khi họ đến cục cảnh sát.
Sáng sớm, bên trong cục đã náo nhiệt chẳng kém gì quầy hàng ăn ngoài phố.
Lương Trác Quân vội vàng cầm báo cáo trong tay, hô to:
"Họp! Họp ngay!"
Khi Cố Hàn Sinh đẩy cửa bước vào, liền thấy mọi người đều đang chuẩn bị vào phòng họp.
Cố Gia nhìn thấy mấy người thì nhiệt tình vẫy tay:
"Các cậu đến rồi, đi thôi, họp nào."
Cố Hàn Sinh hơi sững lại, nhỏ giọng hỏi Cố Gia:
"Có tiến triển mới trong vụ án sao?"
Cố Gia gật đầu:
"Hôm qua, nhờ sự cố gắng không ngừng của tôi và sư phụ, cuối cùng trên thi thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-doan-toi-pham-toi-tro-nen-noi-tieng-o-cuc-canh-sat/2906934/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.