Đối phương dường như hơi bất ngờ, nhưng cũng không truy hỏi nguyên do, đem toàn bộ những gì mình biết kể cho Cố Hàn Sinh nghe.
Từng lời giải thích khiến trái tim Cố Hàn Sinh dần chìm xuống. Đến cuối cùng, bên kia mới có chút nghi hoặc hỏi:
"Cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Còn vì một câu hỏi mà cúi đầu với tôi, không giống phong cách của cậu chút nào."
"Tôi..."
Cố Hàn Sinh do dự. Anh không muốn để ai biết chuyện Thời Ý mắc bệnh, hơn nữa chẳng còn nhiều thời gian. Nhưng vì sao tim anh lại đau thế này? Thậm chí còn ước gì người mang bệnh ấy là chính anh.
Thấy anh không trả lời, bên kia cũng không gặng hỏi thêm:
"Thôi, bất kể vì lý do gì, cậu đã gọi điện hỏi tôi, thì coi như cúi đầu rồi. Chuyện sáu năm trước, cho qua đi."
Nghe câu này, cảm xúc bị nén suốt một đêm của Cố Hàn Sinh lập tức bùng lên. Anh không kiềm được, gào lên:
"Anh đừng bày ra cái vẻ như mình là nạn nhân nữa! Chuyện sáu năm trước, lúc đó tôi chẳng phải đã xin lỗi rồi sao?! Là anh cứ bám mãi không buông!"
"Nói cho rõ, anh tự mình ngã vào hố phân, chẳng lẽ tôi không ngã à? Tôi cũng rơi xuống, còn suýt bị chết ngạt! Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, anh là đàn ông mà nhặng xị suốt sáu năm trời!"
Cố Hàn Sinh dồn nén suốt một đêm, lúc này đều xả hết ra ngoài.
"Còn tự cho mình là chuyên gia thần kinh học hàng đầu thế giới, ngay cả ALS cũng không chữa nổi, anh thì có ích gì?!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-doan-toi-pham-toi-tro-nen-noi-tieng-o-cuc-canh-sat/2906933/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.