Đúng là Dư Phi.
Trong nháy mắt, tất cả dây thần kinh của Thường Tiếu căng cứng.
Chữ viết trong sách bỗng biến thành đàn kiến, bò tới lui, gặm nhắm lòng cô.
Mỗi khi gặp anh, cô vẫn cứ hồi hộp căng thẳng vậy đấy.
Sao lại không căng thẳng chứ?
Chàng trai mà cô đã từng quen thuộc đến từng cử chỉ, chàng trai đã chia tay cô, nay đột nhiên đứng đối diện, dùng một vẻ lạnh nhạt hờ hững mà đứng đối diện…
Trên mặt anh, không còn chút thân mật ngày trước.
Thường Tiếu hít một hơi thật sâu… Thì ra đến tận bây giờ, vẫn đau.
Cô yên lặng ngồi ở chỗ mình, không tránh tầm mắt của Dư Phi.
Đầu óc nóng lên, thần kinh co giật, cô vỗ vào ghế trống bên cạnh, vẫy tay với Dư Phi, nói: “Bên này…”
Sau khi nói xong, đột nhiên dưới bàn, Quý Hiểu Đồng hung dữ đạp cô một cú đau điếng. Nhưng bây giờ cô không còn lòng dạ nào mà trả đũa, chỉ trơ mắt nhìn Dư Phi, lại nhấn mạnh lần nữa: “Bên này này.”
Đấy là người cô thân thuộc đến từng câu nói nụ cười, là người cô bắt đầu quen biết từ thuở cấp hai, là người đột nhiên nổi điên muốn nói chuyện yêu đương với cô, là người cô nghĩ tới là sẽ thấy đau lòng. Cô không muốn trở thành người xa lạ với anh, từ bạn thân lại trở thành người dưng…
Cô không muốn.
Dư Phi nhìn cô rồi quay sang Quý Hiểu Đồng bên cạnh, đáy mắt thoáng tia quái dị, khóe miệng khẽ nhếch, như trào phúng, như tự giễu. Anh ôm sách trong tay, coi như không thấy chỗ ngồi được dành sẵn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-dong-no-hoa/292560/quyen-6-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.