Ngày hôm đó nắng nhẹ, Diệp Cuồng Ca nhân lúc rảnh rỗi, mang theo hai đứa con tới quán rượu của Tiết Tích Dương
Trên bàn rượu, Mục Tử Minh chỉ lặng lẽ xới cơm cho Diệp Cuồng Ca, hờ hững nhìn hai bên trái phải của y bị chiếm bởi Mục Tử Thanh và Tiết Tích Dương.
Bên tai chẳng có gì ngoài tiếng nói bô bô của hai kẻ chướng mắt kia, ấy vậy mà Diệp Cuồng Ca vẫn có thể cười nhẹ một tiếng nhàn nhạt. Mục Tử Minh thầm nghĩ, sư phụ chính là quá dịu dàng, mới có thể để hai kẻ kia vênh váo như thế. Nếu không phải vì sợ chọc giận Diệp Cuồng Ca, thì hai kẻ dư thừa kia đã sớm bị hắn giết chết. Hắn muốn trong mắt sư phụ chỉ có hắn, trong mắt chỉ chứa đựng hắn, như vậy mới phải.
Bữa cơm bình yên không duy trì được bao lâu thì bị phá vỡ bởi một vị khách không mời mà đến.
“Ồ, đây không phải là Diệp tam gia sao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Người tới là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn. hắn một thân quần là áo lượt. Thân thể mũm mĩm kết hợp với dáng vẻ uyển chuyển khiến người ta phù cười. Điều duy nhất nổi bật trên gương mặt người ấy là nụ cười nịnh nọt, ánh mắt vốn mạnh mẽ thì đã bị híp lại như sợi chỉ.
Diệp Cuồng Ca nhận ra người này, là một phú hộ có tiếng trong kinh thành, chỉ là hắn chưa từng để mắt đến. Thế nhưng người này không hiểu sao lại coi trọng Diệp các, liều mạng lao đến lấy lòng. Ngày hôm trước mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-nhu-cuong-ca/398241/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.