Điếu thuốc bị lấy đi, trên môi vẫn còn vị đắng của đầu lọc.
Phó Dã nhìn chằm chằm cô như thể không nhận ra, chân mày cậu hơi nhíu, ánh mắt đen như mực, không thể hòa tan.
Tưởng Sương bận rộn nửa ngày cũng không có khẩu vị để ăn, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Nghe thấy tiếng sột soạt trong bóng tối, cô nghiêng đầu nhìn, đôi mắt thích ứng với bóng tối thấy được Phó Dã đã tỉnh, đang chống tay ngồi dậy khỏi giường. Cô không biết làm sao để bắt đầu cuộc trò chuyện nên im lặng ngồi một lúc, cho đến khi Phó Dã rút một điếu thuốc ra.
Đến lúc này rồi vẫn không quên hút thuốc.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi ngón tay bị bật lửa đốt một cái, Phó Dã mới buông tay. Ngọn lửa tắt, trong phòng lại chìm vào bóng tối, cậu há miệng, cảm thấy cơn sốt làm cho đầu óc mơ hồ.
Tưởng Sương đứng dậy bật đèn.
Trong phòng sáng lên, bóng dáng cô rất rõ ràng.
Đúng là Tưởng Sương không sai.
Phó Dã xoay người, không vui nhíu mày lại, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi tại sao cô ở đây.
Tưởng Sương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Là bạn của cậu nhờ tôi, thấy tình trạng của cậu không tốt nên bảo tôi chăm sóc cậu.”
Phó Dã: Cô không đi học à? Làm gì ở đây?
Cử động quá mạnh khiến vết thương bị kéo ra, cậu nhăn mặt nhẫn nhịn, dù vậy thái độ vẫn lạnh lùng và khó chịu. Nếu tình trạng cơ thể cho phép, có lẽ cậu đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-on-kim-vu/2718579/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.