🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lưu ý: chưa beta

Chưa đầy hai ngày sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, đoàn xe nhận được một đơn hàng lớn, để ăn mừng, ông chủ thuê một nhà hàng rồi mời mọi người tới ăn cơm.

Phó Dã đưa Tưởng Sương đến.

Tưởng Sương hơi do dự, cô không phải là thành viên của đoàn xe nên không tiện đi. Phó Dã lấy khăn, lau vài cái lên đầu, nói đã thảo luận với ông chủ rồi, lúc này cô mới gật đầu, đồng ý.

Phó Dã đưa cô đến, cậu chào hỏi với ông chủ và mọi người, cũng giới thiệu Tưởng Sương.

Một nhóm đàn ông già nua cũng có những đứa con cùng tuổi với Tưởng Sương, kết quả thi tốt nghiệp vừa ra, chưa biết chúng có trường học để học hay không, họ vừa khen Tưởng Sương vừa mắng con cái của mình, ba năm học như đổ vào bụng chó.

“Học hành là do bẩm sinh, con nhà mày không phải là dạng đó, chi bằng cứ cho nó thi bằng lái xe sớm một chút, về sau tiếp tục nghề của cha.”

“Tao cũng muốn thế, nhưng phải xem nó có chịu được khổ không, nói đến là nó tức giận.”

“…”

Trong tiếng nói chuyện của mọi người, Phó Dã đưa Tưởng Sương ngồi xuống.

Đội xe ăn tối tại một quán nướng ngoài trời, họ trải một tấm nhựa trên bàn tròn lớn, bên trên bày bát đũa, cốc một lần sử dụng, xung quanh là ghế nhựa màu đỏ, ngay gần đó là lò nướng, khói dầu bốc lên, không khí tràn ngập mùi thịt ướp và hương thảo.

Đoàn xe có khá nhiều người, hầu hết đều có gia đình đi cùng, chiếm trọn bốn năm bàn.

Chủ quán là người hòa nhã, vui tính, nói chuyện hài hước, không khí rất vui vẻ, từng thùng bia được mang đến, rồi từng thùng rỗng lại được mang đi.

Phó Dã uống nhiều hơn bình thường, những người lớn tuổi đến chúc rượu, những người trẻ hơn không có lý do gì để từ chối, cậu không cho Tưởng Sương uống rượu, không khí này khác với việc uống riêng tư giữa hai người, Tưởng Sương nhìn cậu uống từng cốc một, về sau, không cần cốc nữa, cậu uống thẳng từ chai.

Ăn xong thì chỉ còn trò chuyện.

Chú Lý hỏi Tưởng Sương đã thi tốt nghiệp như thế nào, cô ngượng ngùng gật đầu nói là khá, Phó Dã duỗi tay, ngả người trên ghế, khóe môi nhếch lên, nụ cười ẩn ý. Chú Lý tiếp tục hỏi số điểm, khi biết điểm số, ông ngạc nhiên mở to mắt, điểm số này đủ để vào một trường đại học tốt. Tưởng Sương mỉm cười kín đáo, quay sang nhìn Phó Dã, cậu cũng nhìn lại và nhướn mày, má ửng đỏ vì rượu, toàn thân thư thái, không chút phòng bị.

Tưởng Sương cảm thấy cậu hơi say, lo cậu sẽ ngã về phía sau.

“Này, chú Lý xin chúc mừng cháu đã vào đại học” Chú Lý cầm chai rượu đến chúc.

Tưởng Sương vội vàng cầm cốc nước trước mặt, có người chọc ghẹo phải uống rượu, Phó Dã lấy từ dưới chân một chai mới, mở miệng chai, ngửa đầu uống thay cô.

Cô chỉ thấy đường hàm của cậu căng cứng, cổ họng cử động lên xuống liên tục, cậu đã uống hết nguyên chai.

Miệng chai úp xuống, chỉ còn bọt bia.

“Ồ, quả là thanh niên, một hơi uống trọn một chai.”

Phó Dã lau miệng cười: “Cô ấy không biết uống, là học sinh ngoan.”

“Học sinh vẫn tốt, như chúng ta thì chẳng có tương lai gì.”

Chú Lý nói: “Vào đại học thì cố gắng học cho tốt, cố gắng vào công ty lớn, để chúng tôi cũng được vinh dự.”

“Chú, con kính chú.” Phó Dã nâng ly.

Tưởng Sương nhíu mày, không muốn cậu uống thêm, Phó Dã ném cho cô một ánh mắt không sao, cô mím môi, may là về sau mọi người cũng không uống nổi nữa.

Uống xong rượu, mọi người mới bắt đầu giải tán.

Nơi này cách chỗ ở của họ không xa lắm, đi bộ mười mấy phút là tới, đường phố nửa đêm vắng tanh, ít người, cũng ít xe, chỉ có đèn đường lẻ loi sáng lên, bóng dài in trên mặt đất.

Lúc đầu hai người đi sát nhau, đến giữa đường, Phó Dã dần chậm lại, đi ở phía sau, cúi đầu châm điếu thuốc để giảm cảm giác choáng váng sau khi uống rượu. Cậu ngẩng đầu, thấy Tưởng Sương dừng bước quay lại nhìn cậu, cậu bèn vẫy tay, ra hiệu cho cô tiếp tục đi.

Tưởng Sương lờ mờ thấy ánh lửa đỏ chói, cô hiểu ra, quay người lại, bước chậm bước.

Phó Dã ở phía sau, không nhanh không chậm bước đi, đi qua từng cột đèn, cái bóng kéo dài rồi lại thu ngắn, in dưới mặt đường.

Tưởng Sương đi trước, thả tay xuống, ngón tay hơi co lại.

Bàn tay đó không mềm mại, lòng bàn tay sần sùi, có vết chai, nhìn kỹ, trên mu bàn tay còn có vài vết sẹo, do dao, mảnh gỗ hay thứ gì khác mà cô không tránh khỏi khi làm việc, lâu ngày vết thương lành lại thành những vết sẹo màu trắng… Bàn tay đó cậu từng nắm, trên thực tế, nó còn gầy hơn cả cảm giác nhìn thấy.

Bóng đen gần trong tầm tay, chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay là chạm được.

Ngón tay Phó Dã hơi nhúc nhích, rồi lại tự cười nhạo, cậu rút điếu thuốc khỏi miệng. Có lẽ do uống nhiều rượu, gió thổi, đầu óc cậu càng không tỉnh táo.

Về đến nơi ở, hai người lên tầng hai, mở cửa bật đèn, một tiếng bốp vang lên, bóng đèn hỏng, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Phó Dã vào trước để bật đèn phòng ngủ, đi được vài bước, có lẽ va phải thứ gì đó, tiếng động loảng xoảng, kèm theo tiếng rên đau.

“Sao vậy?” Tưởng Sương hỏi từ ngoài.

Không có tiếng trả lời.

Vài giây sau, đèn phòng ngủ bật sáng, Phó Dã khom người, một tay chống nơi thắt lưng.

Tưởng Sương thấy cái tủ bị xê dịch, nhận ra cậu đã va phải, cô theo bản năng tiến lại, muốn xem vị trí bị va, một tay gỡ tay cậu đang ấn, tay kia đã kéo áo, nói: “Để yooi xem.”

Áo chưa kéo hết, tay cô đã bị nắm lại, Phó Dã rên: “Tôi là đàn ông.”

“…”

Tưởng Sương nhận ra, nhíu mày không hiểu lắm, thường ngày làm việc, mồ hôi nhễ nhại, cậu cởi áo nén lại thành một đống, vứt đi như rác. Khi cậu c ởi trần thì không để ý khác giới, giờ cô chỉ muốn xem vết thương ở lưng, cậu lại để ý.

“Va mạnh không?” Cô hỏi.

“Không sao.”

Phó Dã vẫn nắm tay cô, bàn tay ấm áp, khi cậu nhận ra thì ngừng lại hai giây, sau đó buông ra: “Đi tắm rồi ngủ sớm đi.”

Cảm giác say không thoải mái, cơ thể tách khỏi tâm hồn, hơi mất kiểm soát, cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa hai tay mà Tưởng Sương mua, nhìn cô đang nấu canh giải rượu, rồi lại quét mắt nhìn quanh phòng, từ căn phòng trống trải ban đầu, giờ đã chật ních.

Không đầy năm phút, Tưởng Sương mang canh giải rượu đến, hành tỏi thái lát, cho nước sôi vào, thêm giá, chút muối và nước tương là được, đây là công thức mà mợ thường làm cho cậu.

“Uống đi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô trong trẻo, Phó Dã tiếp lấy, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Một bát canh nóng vào bụng, triệu chứng dường như không thuyên giảm, thậm chí còn trầm trọng hơn, khó chịu hơn.

“Không cần quan tâm tới tôi, cô đi ngủ đi.” Phó Dã thúc giục cô.

Trước khi vào phòng, Tưởng Sương nói: “Cậu cũng đi ngủ sớm đi.”

Còn vài ngày nữa là phải điền nguyện vọng, cậu bảo cô về nhà bàn kỹ, điền như thế nào, đi học ở trường học nào, ở thành phố nào đều là chuyện lớn, cần trao đổi kỹ.

Điểm chuẩn đã có, Trần Dương vượt qua mức một, không cần quá lo lắng khi chọn trường, Tưởng Sương thì có nhiều lựa chọn hơn.

Phó Dã đưa Tưởng Sương ra bến xe bằng chiếc xe bán tải cũ kỹ, đến nơi, khi xuống xe, cậu nhét đồ cho cô, Tưởng Sương ngẩng đầu: “Ngày mai tôi sẽ trở lại.”

“Ừ.”

Phó Dã đáp lại một cách vô cảm, cậu nhấc chân lên xe, đóng sầm cánh cửa, không lâu sau xe đã chuyển bánh, để lại bóng dáng Tưởng Sương phía sau.

Cô đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe một lát, rồi xách hành lý vào bến xe.

Chiếc xe tải chưa đi xa đã dừng lại, Phó Dã liếc qua gương chiếu hậu, bóng dáng kia đã biến mất, cậu muốn lấy thuốc hút nhưng hộp thuốc đã rỗng. Hết cách, cậu ngã người ra sau một cách chán nản, cậu biết những ngày này mình không bình thường, lòng bồn chồn, nằm giữa đêm vẫn chưa ngủ được, muốn giải tỏa nhưng lại càng u ám, cả người nóng nảy, như một tia lửa cũng có thể đốt cháy.

Phó Dã quay lại bãi đỗ xe.

Chú Lý vẫn chưa đi, thấy cậu thì gật đầu chào, cậu sửa xe, chú Lý ngồi bên cạnh xem, nói vài câu lung tung, liếc nhìn vẻ mặt u ám của Phó Dã, chú nói vài câu chứa đầy ý nghĩa sâu xa: “Chúng ta có cuộc sống thua kém, so với thế giới bên ngoài thì không thể nào bằng được. Ra đi rồi, khó mà quay lại. Tưởng Sương có điểm số cao như vậy, đã không còn ở cùng đẳng cấp với chúng ta nữa.”

Cậu không đáp lời, cơ thể chỉ mặc áo ba lỗ quần short chui vào gầm xe.

Tưởng Sương quả thực không phải ở cùng đẳng cấp với cậu, cô có thể đi cùng người khác có điểm số tương đương với cô, họ vào cùng một trường, ở cùng một thành phố, yêu một mối tình dễ dàng, tương lai của họ, có vô vàn khả năng.

Ngay hôm về nhà, Tưởng Sương liền điền đơn nguyện vọng. Hôm sau, cô đón chuyến xe cuối cùng về thành phố, vừa ra khỏi bến xe đã có xe buýt, cô đi một đoạn thì về đến chỗ ở.

Trần Dương làm ở công trường chưa đầy hai tuần đã bị cháy nắng đen nhẻm, cơ thể cũng to lên, tính tình trầm ổn hơn, dần dần có vẻ nam tính. Trường cậu chọn ở gần biển, rất xa, mợ khóc lóc thảm thiết, mắng cậu vô tâm, sau này số lần về nhà sẽ ít đi.

Cậu không nói gì, chỉ bảo theo ý cậu.

Trần Dương nói với Tưởng Sương, vì đã ra ngoài, cậu chỉ muốn đi càng xa càng tốt.

“Đây là một sự khởi đầu mới, phải không chị?” Trần Dương hỏi.

Tưởng Sương cười nhẹ, nói: “Đúng vậy.”

Hoàng hôn đã qua, đêm dần sâu. Chiếc đèn bị hỏng vẫn chưa được sửa, căn phòng tối đen như mực. Tưởng Sương tưởng rằng Phó Dã không ở nhà, nên trong bóng tối, cô muốn đi bật đèn phòng ngủ. Nhưng đèn bỗng nhiên sáng lên, Phó Dã đứng ở cạnh cửa, dáng cao lớn, giọng khàn khàn nói: “Về rồi?”

“Ừ.”

Tưởng Sương bước vào, lại hỏi: “Tôi tưởng cậu không ở đây.”

“Ngủ một giấc.”

“Vừa mới thức à?”

“Ừ.”

Tưởng Sương hỏi cậu đã ăn cơm chưa, có muốn cô nấu gì không, cậu bảo không cần. Cô để chiếc túi nhỏ lên ghế, nhìn thấy hộp bánh kem còn nguyên vẹn trên bàn, vẫn còn buộc nơ, chưa mở ra.

Cô hơi ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn cậu: “Bánh kem à?”

“Bánh đang khuyến mãi, có giảm giá.”

“Cậu biết ngày sinh nhật của tôi à?”

“Ồ, ngày sinh nhật của cô.” Phó Dã trả lời lơ đãng, như thể bánh kem chỉ là do khuyến mãi giá rẻ mà mua, nhưng sự thật là cả hai đều không thích đồ ngọt, nếu cho không bánh kem cũng chưa chắc cậu đã lấy, huống chi là mua.

Mười tám tuổi, cũng chẳng có gì đặc biệt. 

Tưởng Sương dường như chưa từng tổ chức sinh nhật, sinh nhật của trẻ con không quan trọng, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nhận quà gì.

Nhưng lần này rất đặc biệt, bởi vì có bánh kem sinh nhật.

Tưởng Sương không nói gì, chỉ nhìn cậu, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô trong sáng ướt át. Phó Dã né tránh ánh mắt này, cổ họng khô khốc, cậu kìm nén cơn ho.

Bánh kem không lớn, cũng chẳng có kiểu dáng gì đặc biệt, là loại bánh kem trái cây đơn giản, size 6 inch, vừa đủ cho hai người. 

Phó Dã lấy nến châm lửa, cắm lên bánh kem. Mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, từ giờ, ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, cô không còn là gánh nặng nữa.

Không có bài hát sinh nhật, cũng chẳng có lời nguyện ước, nguyện ước của cô đã thành hiện thực rồi, con người không thể quá tham lam. Cô thổi tắt nến, rồi lại châm lên, để ở góc bánh kem, làm nguồn sáng.

Tưởng Sương cầm dao, cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ.

Phó Dã hỏi một cách vô thức: “Cô đăng ký trường đại học nào?”

“Trường trong tỉnh.” Cô đã quyết định từ lâu như vậy.

Phó Dã nhíu mày: “Tại sao? Điểm số của cậu rất cao, đi đâu cũng được.”

“Trường trong tỉnh cũng rất tốt.” Tưởng Sương bình tĩnh, đưa miếng bánh kem đã cắt cho cậu.

“Bắc Kinh, Thượng Hải không phải tốt hơn sao?”

“Quá xa, về lại không tiện.”

“Đi ra ngoài rồi, về làm gì?”

Tưởng Sương cắt cho mình một miếng, cúi đầu nếm thử, khá ngọt, hương vị trái cây lan tỏa trên môi, hơi ngọt, nhưng cũng không khiến cô nhớ đến những ký ức không tốt.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, không trả lời câu hỏi mà đối mặt với ánh mắt của cậu. Ánh mắt cậu đen như mực, nhưng lại chứa đựng ánh sáng của ngọn nến, ánh lửa lập lòe, ánh mắt cậu cũng mờ ảo như vậy.

Tim Tưởng Sương thắt lại, ngón tay vô thức siết chặt, tay chống trên mặt bàn, cô cẩn thận nghiêng người tới, trong tầm nhìn, gương mặt cậu càng lúc càng rõ ràng. Cô nín thở, mi mắt hạ xuống, ánh mắt rơi vào môi cậu, cô tiến lại gần, hơi thở ấm áp bắt đầu quấn quýt, đôi môi mềm mại chạm vào môi cậu.

Ngay khoảnh khắc chạm nhau, như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng lan tỏa khắp các chi trên thể. Cơ bắp của cậu cứng đờ trong tích tắc, cậu như bị đẩy lên bàn mổ, bị đèn phẫu thuật chiếu thẳng vào đôi mắt chói lọi, cậu bị gây mê, không thể cử động, dù biết rằng vật rơi xuống có thể là dao mổ, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ đều sáng rõ, thậm chí cả mong muốn ẩn sâu trong tim cậu cũng bị soi rọi tr@n trụi.

Chỉ là một lần chạm nhẹ, thậm chí không thể gọi là một nụ hôn, Tưởng Sương hơi rời ra, khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất gần, gần đến mức nếu tiến thêm chút nữa, sống mũi sẽ chạm vào nhau.

Má cô đỏ bừng, môi tươi thắm, đôi mắt ẩm ướt, như đêm xuân sau cơn mưa, bất an và rung động.

Đây là lần đầu tiên cô hôn.

Khoảnh khắc đó, máy trợ thính như ngừng hoạt động, Phó Dã lại bị điếc, ngoài tiếng tim đập của chính mình, cậu không nghe được gì khác.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?”

Hầu kết của cậu di chuyển mạnh mẽ.

“Vì bánh kem. Trong ký ức, đây là chiếc bánh kem sinh nhật đầu tiên của tôi.” Tưởng Sương chớp mắt.

“Chẳng tốn mấy đồng.”

“Không liên quan đến tiền bạc.”

Ánh mắt Phó Dã rất tối, ngón tay vô thức chạm vào gương mặt cô, như một thứ nghiện ngập khát khao, ngón tay thô ráp nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay vuốt qua khóe môi, cậu hỏi khàn giọng: “Vậy liên quan đến cái gì?”

Tưởng Sương run rẩy trước nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay cậu.

Cậu hỏi: “Tưởng Sương, chúng ta có phải là mối quan hệ có thể hôn nhau không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.