Tạ Phong Lăng đưa mắt nhìn Hạ Lan Chi, giọng điệu ôn hòa: “Hạ Lan cô nương, Thập Tam lỡ lời vô lễ, đấy là do bổn cung dạy dỗ chưa chu toàn. Mong cô nương chớ để bụng.”
“Điện hạ quá lời rồi.” Hạ Lan Chi khẽ đáp. Giờ phút này nàng vốn chẳng còn tâm trí trò chuyện khách sáo, trong lòng chỉ một mực lo lắng tin tức của Hạ Lan Uyên.
Tạ Phong Lăng gật nhẹ, rồi quay sang phía Tạ Vô Ngân, thấp giọng hỏi: “Huynh trưởng, thật sự huynh không trở về cùng ta sao?”
Chuỗi Phật châu trong tay Tạ Vô Ngân chậm rãi lăn qua từng kẽ ngón tay, mà hắn thì vẫn lặng thinh. Song trong ánh mắt lạnh nhạt ấy, sự hờ hững đã đủ thay cho câu trả lời.
“Ai…” Tạ Phong Lăng buông một tiếng thở dài, thần sắc thoáng nặng nề: “Phụ hoàng lần này… thôi, ta trở về vậy.”
Dứt lời, hắn bước lên kiệu. Cỗ kiệu bên cạnh vẫn bỏ trống, không ai ngồi vào.
Hạ Lan Chi lén nhìn sang, thấy Tạ Vô Ngân bề ngoài thản nhiên, nhưng nơi đáy mắt lại như ẩn giấu một dòng sóng ngầm khó lường, khiến nàng càng thêm nghi hoặc.
Nàng chần chừ một chút, cuối cùng mở miệng: “Lần này Thái tử điện hạ đích thân tìm đến ngài… chẳng lẽ trong cung đã xảy ra biến cố gì sao?”
Nàng nhớ lại, lần trước ở phủ Thừa tướng, huynh đệ bọn họ lời qua tiếng lại, mùi thuốc súng hừng hực. Vậy mà chỉ mấy ngày sau, Tạ Phong Lăng đã đích thân dẫn người tới tận Chiêu Dương tự, kiên nhẫn mời Tạ Vô Ngân xuống núi. Sự thay đổi này, sao có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phat-tram-luan-khuong-nguyen-nguyen/2898036/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.