"Lén ăn vụng cái gì ở trong phòng vậy?"
Giọng điệu của Bạc Thận Ngôn mang theo ý cười, trong lòng muốn đùa cậu một chút.
"Bạc tiên sinh...Xin lỗi." Nguyên Gia Dật thấy hắn không lấy quả bóng đồ chơi, cậu hơi nhíu mày cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy, "Hôm nay tôi ra ngoài mua bốn cái bánh trứng, nhưng không đưa mời anh ăn..."
Bất cứ khi nào muốn trêu cậu một chút, đều phải mất hứng dừng lại.
Bởi vì phản ứng của cậu quá mức khác lạ.
Bạc Thận Ngôn tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái.
Nguyên Gia Dật cúi đầu thật thấp, lén nhìn cái bóng của Bạc Thận Ngôn trên mặt sàn, đầu ngón tay dần lạnh.
Sự im lặng đáng sợ này luôn làm cậu nhớ tới khoảng thời gian không thể thấy ánh mặt trời kia.
Khi đó cậu cũng đói như hôm nay vậy, mua một cái bánh trứng bị vỡ đang được giảm giá, tan học về nhà định giấu dưới bàn rồi lén ăn, thế nhưng vẫn bị Nguyên Diểu phát hiện, cho cậu cả chục cái tát, tới tận lúc mặt cậu sưng vù không thấy mắt đâu, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu thì Nguyên Diểu mới tỉnh táo lại, ôm cậu ngồi dưới đất khóc.
Nhưng cậu chưa từng oán hận Nguyên Diểu.
Bà ấy cho cậu sinh mệnh, cũng giống những người mẹ khác yêu thương đứa trẻ như cậu thật nhiều.
Cho nên cậu không trách bà.
Nguyên Gia Dật cũng yêu thương mẹ mình, bà là động lực để cậu kiếm tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/1072046/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.