Bạc Thận Ngôn không nhớ nổi hắn đã lái xe rời khỏi đó như thế nào, thậm chí luống cuống đến mức tay lái cũng không vững.
Hắn chỉ biết lúc mình khôi phục lại lý trí, hốc mắt đã hơi nóng lên, đầu ngón tay run rẩy.
Kể từ khi tận mắt chứng kiến mẹ mình tự sát, Bạc Thận Ngôn đã luôn trốn tránh hai từ "cái chết" như một căn bệnh.
Hắn không sợ chết.
Hắn chỉ sợ những người mà hắn quan tâm dính dáng đến hai từ này, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ khiến hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nguyên Gia Dật cũng đã thành người mà hắn quan tâm.
Cho nên Bạc Thận Ngôn không hề do dự dẫn người rời khỏi chỗ đó.
Bạc Thận Ngôn lái xe quay về biệt thự, đỡ Nguyên Gia Dật từ ghế phó lái, ôm eo dìu cậu về phòng, đặt lên giường.
Cả đoạn đường Nguyên Gia Dật liên tục nói mớ, vừa nhỏ vừa yếu ớt, khiến người khác không nghe rõ, chỉ nghe được duy nhất từ "mẹ".
Nhìn người trên giường đã bị mất nửa ống tay áo, Bạc Thận Ngôn đứng chống tay bên cạnh giường cậu một lúc, không nhịn nổi bật cười.
Điện thoại trong túi vang lên, Bạc Thận Ngôn vội vàng thò tay vào lấy, chỉnh nhỏ tiếng chuông rồi mới nhìn màn hình, là cuộc gọi của Thịnh Lan.
Bạc Thận Ngôn như có tật giật mình, liếc nhìn Nguyên Gia Dật một cái, rảo bước khỏi phòng cậu, bấm nhận điện thoại, nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/1072068/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.