Đột nhiên nhận được điện thoại từ trợ lý của Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn nói không lo lắng thì là nói dối, hắn biết rõ thể chất của Thịnh Lan có thể ngất bất cứ lúc nào, chính Thịnh gia cũng lấy lý do này để từ chối gả Thịnh Lan cho hắn.
"Đưa đến bệnh viện nào? Được rồi, tôi đến ngay đây..."
Bạc Thận Ngôn vừa nói vừa đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn Nguyên Gia Dật đang dựa vào đầu giường.
Đôi mắt của cậu vẫn còn mơ màng, cười khanh khách nhìn theo hắn ra cửa.
"Nguyên Gia Dật...."
Đột nhiên hắn dừng bước, không muốn rời đi nữa.
"Mẹ cứ đi làm đi, Gia Gia chờ mẹ về nhà." Nguyên Gia Dật sợ người đứng ở cửa sẽ nổi giận, vội vàng chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống gối, vỗ vỗ vào cái gối trống không bên cạnh, hai chân co lại, cả người cuộn tròn như trái bóng, "Mẹ, gấu nhỏ của con bị mất rồi, con muốn một con khác."
Bạc Thận Ngôn hơi cụp mắt xuống, đi tới cạnh giường vuốt ve gương mặt của cậu, giọng nói dịu dàng, "Ừ, mẹ mua cho Gia Gia con gấu bông khác, Gia Gia ngủ ngoan nhé?"
"Vâng~"
Nguyên Gia Dật ôm bàn tay của Bạc Thận Ngôn, áp mặt lên, cọ cọ đầy thân mật.
Bạc Thận Ngôn cảm thấy bầu không khí trong đây khiến hắn khó thở, không thể tiếp tục suy nghĩ, nếu còn ở lại lâu thêm, hắn thật sự sẽ mất hết lý trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/1072071/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.