"Nguyên Gia Dật, em làm sao vậy?"
Bạc Thận Ngôn thấy cánh tay đang chống trên thành bồn cầu của Nguyên Gia Dật hơi run rẩy, vội vàng ngồi xuống giữ chặt cánh tay cậu, giúp cậu có thêm lực đỡ.
"Tôi...." Nguyên Gia Dật nôn đến thảm hại, thật sự không còn sức, đành phải cố ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay Bạc Thận Ngôn, thở hổn hển nhìn cánh cửa phòng đang mở, "Bạc tiên sinh....Đóng cửa lại trước đã....đừng để bà với dì Tống nghe được."
"Được rồi, em ngồi cho vững, tôi đi đóng cửa."
Bạc Thận Ngôn gật gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thầm trách cậu lúc nào cũng đặt bản thân sau cùng.
Tại sao cậu luôn làm vậy?
Nguyên Gia Dật nghe được tiếng khóa cửa rồi mới yên tâm, mệt mỏi dựa vào tường chớp chớp mắt, ấn nút xả nước, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn đang quay lại.
"Anh cứ đi nghỉ trước đi, tôi nôn xong rồi."
Nôn xong rồi?
Ý cậu đang nói, vì muốn để cho hắn được nghỉ ngơi, cậu sẽ cố chịu đựng không nôn nữa, đúng không?
Nguyên Gia Dật thấy gương mặt người đàn ông tối sầm, mãi không trả lời, chột dạ nghĩ rằng bản thân đã mang phiền phức cho hắn, cuống quít nói thêm, "Đúng rồi Bạc tiên sinh, buổi chiều tôi phải đến bệnh viện, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây."
Nguyên Gia Dật nói xong, khó khăn đứng dậy, sau đó cố gắng tìm cách lách qua người Bạc Thận Ngôn và cánh cửa.
Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/1072100/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.