Nguyên Gia Dật chưa từng nghỉ liên tục nhiều ngày như vậy, bây giờ phải đi làm lại, đột nhiên sinh ra lười biếng.
Người đàn ông bên cạnh ngủ khá sâu, tiếng hít thở trầm ổn làm người khác không đành lòng đánh thức, Nguyên Gia Dật rụt đầu vào trong chăn mở điện thoại xem thời gian, bị ánh sáng đột ngột của màn hình làm cho giật mình suýt nữa hắt xì.
"Em tỉnh rồi sao?" Bạc Thận Ngôn chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng sẽ tỉnh, lúc người bên cạnh nhẹ nhàng trở mình cầm điện thoại hắn đã tỉnh rồi, thấy góc chăn lộ ra tia sáng nhỏ, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng không nhịn được, đưa tay nhấc góc chăn lên, "Trong này tối như vậy, định làm hỏng mắt sao?"
"Bạc tiên sinh, xin lỗi, khiến anh tỉnh giấc rồi." Nguyên Gia Dật thấy hắn đã tỉnh, gãi gãi cổ, vừa xin lỗi vừa ngồi dậy, "Tôi định đi làm, cho nên dậy hơi sớm, hai phút nữa tôi ra ngoài rồi, anh cứ tiếp tục ngủ đi."
Bạc Thận Ngôn thỏa mãn nhìn dấu hôn trên cổ của cậu, qua một đêm trông màu của nó càng thêm đậm, lười biếng gối đầu lên tay, không nói lời nào nhìn chằm chằm Nguyên Gia Dật đang ngồi cách hắn khá xa.
Nguyên Gia Dật bị nhìn đến nơm nớp lo sợ, dần dần nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn vào cái gì, cho nên giơ tay kéo cổ áo ngủ chặt lại, rụt người quay về phía khác không cho hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/1072102/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.