Nguyên Gia Dật choáng váng mở mắt, thấy mình đang nằm ở hàng ghế sau xong xe ô tô, đầu đau đến mức muốn vỡ ra.
Cậu chậm rãi hít sâu một hơi, muốn chống khuỷu tay để ngồi dậy, lại phát hiện hai tay đã bị cột chặt vào nhau, căn bản không thể dùng lực.
Dây thừng thô cứng cọ vào vết thương còn chưa khép miệng bên cổ tay trái, cậu đau đớn mím chặt môi, cố gắng tạo chút không gian.
"Đừng cố, nãy giờ tao vẫn tỉnh, không thể nào cởi được."
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói suy yếu của Thịnh Lan, Nguyên Gia Dật nhíu mày, ngẩng đầu nhìn y.
Sau phẫu thuật, Thịnh Lan đã vượt qua giai đoạn phục hồi khó khăn nhất của bệnh, tuy sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nhưng cũng nhìn ra được đã khỏe hơn trước nhiều, cũng chứng minh cơ thể y không xảy ra phản ứng bài xích với việc tiếp nhận tế bào gốc.
"Đây cũng là vết của anh sao?"
Nguyên Gia Dật cố gắng nhấc cánh tay, ý hỏi Thịnh Lan về nút thắt dây thừng ở cổ tay.
"Tao cũng muốn lắm, nhưng mày thấy với cái sức khỏe này của tao thì làm được gì?"
Mấy lời Thịnh Lan nói là thật, y bệnh nặng mới khỏi, chỉ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một lát, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng bệnh đã bị một người đứng cuối hành lang thu hút ánh nhìn, thoạt nhìn người kia giống một phóng viên.
Mấy vệ sĩ ngày thường bảo vệ Thịnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/528665/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.