"Bác sĩ Nguyên." Bạc Thận Ngôn duỗi cánh tay dài, né chỗ Nguyên Gia Dật bị thương, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bờ môi dán bên vành tai cậu hỏi, "Bác sĩ Nguyên là chó con sao?"
Nguyên Gia Dật quay lưng về phía hắn, cuộn người như cái muỗng, bị hắn ôm cũng không phát ra âm thanh nào, giả vờ mình đang ngủ.
Bạc Thận Ngôn dùng chóp mũi cọ cọ phía sau gáy Nguyên Gia Dật, không nhịn được hôn một cái lên vành tai cậu, "Em đang có tâm sự gì đúng không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng mở mắt, lông mày áp vào gối, lông mi cọ cọ vào vải phát ra tiếng động khe khẽ.
Trong phòng không một tiếng động, một chút âm thanh nhỏ này cũng đủ khiến Bạc Thận Ngôn đang mải mê chờ đợi câu trả lời của Nguyên Gia Dật bắt quả tang cậu đang giả vờ ngủ.
"Không có."
Nguyên Gia Dật nghĩ về tất cả những gì đã qua, dứt khoát cắt ngang lời nói của Bạc Thận Ngôn.
Dù sao cậu và Bạc Thận Ngôn cũng sẽ chia tay, không cần để hắn nhúng tay vào mấy việc này, Bạc Thận Ngôn xứng đáng với tình yêu và sự quan tâm của Thịnh Lan hơn.
"Tại sao ông ấy lại đánh em."
"Đương nhiên là do ghét em rồi."
Nguyên Gia Dật khó chịu lật người, những vết thương ở dưới lớp băng gạc do Bạc Thận Ngôn đích thân quấn đã bắt đầu lên da non, lớp vảy cọ vào cái chăn thô ráp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/528693/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.