Sáng sớm, tiếng chim giòn giã từ bờ sông đánh thức đại địa. Khi Tiêu Uyển Thanh tỉnh dậy sau giấc mộng thơm, ánh sáng mặt trời vừa đẩy mây cùng sương mù, tắm dòng sông ánh sáng vàng. Chỗ bên cạnh trống không.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, rõ ràng là nữ hài của nàng đang tắm trong đó.
Tiêu Uyển Thanh lăn người nằm xuống gối của Lâm Tiễn, giữa giường giống như vẫn còn mùi hương bạc hà nhẹ của nữ hài sau khi tắm đêm qua. Lông mày Tiêu Uyển Thanh khẽ động, xoa xoa tóc ngồi dậy.
Cánh cửa phòng tắm "lách cách" một tiếng mở ra, Lâm Tiễn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng, đôi chân dài đi chân trần, đang lau mái tóc đen dài ướt đẫm nở nụ cười rạng rỡ bước ra ngoài.
Có một giọt nước pha lê, sáng lên trong ánh ban mai, từ từ trượt xuống từ quai hàm, biến mất trong xương quai xanh sâu trắng của cô.
Đó là một bức tranh đẹp đầy sức sống kϊƈɦ thích tố khiến Tiêu Uyển Thanh không thể dời mắt. Môi của nàng không khỏi nở một nụ cười rực rỡ.
Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh đã dậy, tự nhiên bước đến bên giường, cúi xuống hôn môi nàng, ấm áp nói: “Con đánh thức dì sao?” Đôi mắt cô nhìn vào chiếc cổ mảnh khảnh mê người của Tiêu Uyển Thanh. Có quả dâu nhỏ dễ thấy xung quanh, ánh mắt cô liền nổi lên ý cười giảo hoạt.
"Không có." Tiêu Uyển Thanh nhấc chăn ra khỏi giường, cầm lấy khăn tắm trong tay Lâm Tiễn, giúp Lâm Tiễn lau tóc, nghi hoặc hỏi cô: "Sao hôm nay con dậy sớm vậy?"
Ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426572/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.