Ánh trăng tròn e thẹn ẩn hiện sau những đám mây đen, phương xa truyền đến tiếng sấm khẽ, cơn mưa bất chợt ập xuống mặt sông phẳng lặng khiến từng đợt sóng lăn tăn. Trong phòng trêи du thuyền, tiếng thở dốc nhẹ nhàng cùng tiếng rêи rỉ trầm thấp dần dần lắng xuống.
Một lúc lâu sau, trong màn đêm yên lặng, lại vang lên tiếng sột soạt.
Toàn thân Tiêu Uyển Thanh đầy dấu vết ái muội xấu hổ, trán cùng lông mi đã ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt vốn đã ẩm ướt của nàng như có một làn nước suối, càng trở nên mê hoặc động lòng người. Nàng thực sự bị lăn lộn đến tàn nhẫn, cổ họng như có sáp bên trêи, cơ thể đau nhức đến mức khó nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn nhất quyết đi tắm, mặc quần áo trước khi ngủ.
Nhưng ngay khi đôi chân dài miên man chạm đất, nàng bàng hoàng nhận ra vòng eo cùng đôi chân giống như không phải của mình.
Ánh mắt Lâm Tiễn say đắm ôm nàng từ phía sau. Sau đó rời khỏi giường, vươn tay bế thế giới của cô lên. Kỳ thật, cánh tay cùng vai của cô trong thời gian vận động có chút đau, nhưng cô vẫn chịu đựng cơn đau, từng bước nhẹ nhàng đưa Tiêu Phán Phán của cô đi tắm.
Tiêu Uyển Thanh siết chặt cổ Lâm Tiễn bằng cả hai tay, cắn nhẹ môi, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy nhu tình. Giống như có một chút xấu hổ cùng một chút buồn bực, còn có tràn đầy phong tình cùng nhu mị.
Lửa trong lòng Lâm Tiễn lại bùng lên, nhưng cô nghĩ đến tiếng rêи rỉ trầm thấp khàn khàn của Tiêu Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426573/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.