Đến nơi quá sáng sủa, người ta dễ dàng nhìn ra cảm xúc của nhau, vì thế sẽ không thể yên tâm cởi bỏ lớp ngụy trang. Nơi mà Ôn Đồng gặp Tiêu Uyển Thanh là nơi cũ, nơi họ lấy lại thanh tĩnh khi buồn.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc êm dịu. Khi Tiêu Uyển Thanh đến nơi, Ôn Đồng đang ngồi trong góc mà họ luôn thích ngồi, cúi đầu xuống rầu rĩ uống rượu.
Tiêu Uyển Thanh đứng đối diện với cô, bóng dáng cao gầy nàng lấp ló một chút, che chở cho Ôn Đồng. Ôn Đồng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm cùng phức tạp trong chốc lát.
Tiêu Uyển Thanh nắm chặt tay, từ Ôn Đồng nhìn chính mình, bình tĩnh ngồi xuống, quan tâm cô: "Ăn chưa? Liền bắt đầu uống rượu."
Ôn Đồng cười nói không nên lời, nhỏ giọng đáp lại: “Mình ăn rồi.” Sau đó, hai người im lặng hồi lâu.
“Dạ dày còn khó chịu không?” Thật lâu sau Ôn Đồng mới lên tiếng hỏi.
"Tốt hơn rồi, không sao đâu.” Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng đáp.
Trêи bàn có một bình trà nóng, hẳn là Ôn Đồng đặc biệt gọi cho nàng. Tiêu Uyển Thanh nâng cốc thủy tinh trong tay lên, rót cho mình một cốc trà, sau đó hai tay cầm cốc, cảm nhận hơi nóng từ lòng bàn tay, nàng cảm thấy ấm một chút.
Giữa nàng và Ôn Đồng hiếm khi có bầu không khí khó xử nặng nề như vậy. Tiêu Uyển Thanh không thể chịu đựng được sự im lặng như vậy.
Nàng mở miệng, phá vỡ trầm mặc nói thẳng: "Đồng Đồng, thực xin lỗi, để cho cậu nghe được từ người khác chuyện mình cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426604/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.