Giống như có một giấc mơ ngọt ngào. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyển Thanh nắm lấy tay Lâm Tiễn đi bên nhau trong đêm dài với ánh đèn đường mờ ảo, nghĩ rằng mọi thứ thực sự có thể bắt đầu lại, người không được sủng ái như nàng thực sự có khả năng một lần nữa ôm lấy hạnh phúc.
Rốt cuộc thì đó là mơ. Mà có giấc mơ, sẽ có khoảnh khắc thức giấc.
Sau bữa tối, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn cùng nhau xem TV trong phòng khách. Lâm Tiễn co ro trêи ghế sofa như một con mèo nhỏ, tựa đầu thân mật vào đùi Tiêu Uyển Thanh. Cô ngước nhìn nàng, giơ hai tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái để làm khung ảnh rồi thở dài: "Tiêu a di, dì thật đẹp. Mọi người đều nói nhìn từ góc độ này là góc độ xấu nhất. Như thế nào dì vẫn xinh đẹp như vậy a? Chọc đến trái tim người ta đập mạnh đây nè.” Ở câu cuối cùng, cô khoa trương mà nói như tiểu nữ sinh làm nũng, khiến Tiêu Uyển Thanh bị chọc cười.
Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên nhẹ nhàng búng vào vầng trán mịn màng của Lâm Tiễn, cười nói: "Có thể không phải dì đẹp, mà là con nói dì đẹp."
Lâm Tiễn giả vờ đau "ai nha" môt tiếng, cô đưa tay ra nắm lấy ngón tay xấu xa của Tiêu Uyển Thanh. Léo xuống đặt lên môi, đưa vào miệng cắn, nhếch mép nói: "Bắt nạt con sẽ bị trừng phạt."
Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài đang nằm trêи đùi mình, sóng mắt lưu chuyển lơ đãng quyến rũ, cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay, tai nàng liền nóng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426606/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.