🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một cảnh tượng ướt át như vậy, nếu nhân vật chính là người khác, tiếng thét chói tai chắc đã lật tung con thuyền rồi.

Nhưng đây là Lục Thanh Trần.

Mọi người đều im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ có dòng bình luận là bùng nổ:

[Quào? Nữ chính đang làm gì thế??? Là muốn lợi dụng Phật tử lạnh lùng để khiến nam chính ghen sao? Trả đũa việc nam chính v3 vãn với nữ huynh đệ ngay trước mặt cô ấy?]

[Nữ chính truyện ngược mà có chiêu trò thế này à? Nữ chính có hình tượng thỏ trắng thuần khiết, bị cắt rách đồ bơi thì chắc chắn rất bất lực, tìm đến nam phụ Phật tử cũng vì cảm thấy đối phương cao ngạo cấm dục, sẽ không làm gì cô ấy cả]

[Lầu trên +1, đám bạn bè ăn chơi của nam chính nhìn nữ chính như muốn nuốt chửng, chỉ có nam phụ Phật tử là lạnh lùng chính trực, có vẻ an toàn hơn]

[An toàn? Hahahaha đây mới thật sự là dê vào miệng cọp đó! Nếu thực sự giải phong ấn cho anh trai Phật tử, về sau tôi không dám tưởng tượng nữa... hehe...]

[Nam phụ Phật tử strong là thật! Rõ ràng đã chịu đựng không nổi rồi, nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng, nếu không biết anh ta đến dự tiệc là vì nữ chính thì suýt nữa đã bị lừa rồi]

[Cười xỉu, ai đó từng vừa tụng kinh, thiền định, lần tràng hạt, mà về sau vì bị nam nữ chính kéo đến cực hạn mà hoàn toàn hắc hóa, đến mức chuẩn bị sẵn cả lồng chim bằng vàng và xích chân luôn~]

[Nữ chính thật sự không cân nhắc nam phụ Phật tử sao? Hu hu hu, tuy mặt anh ấy lạnh nhưng tim anh ấy nóng mà! Tuy miệng anh ấy cứng nhưng lòng anh ấy mềm mà! ]

[Người trên uống chút trà khổ qua đi, đây là khu bình luận, không phải vùng đất hoang]

Tôi nhìn đến hai mắt đờ đẫn, nuốt nước bọt.

Liếc nhìn người đàn ông bị tôi đè lên.

Dung mạo nghịch thiên áp đảo cả khung cảnh, làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo.

Toát lên sự lạnh lùng thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Anh ấy thật sự sẽ thích ai đó sao?

Người đó lại là tôi sao?

Bình luận, không được lừa tôi đâu đấy.

Khi ánh mắt giao nhau, Lục Thanh Trần như bị điện giật mà hoàn hồn, theo bản năng muốn đẩy tôi ra.

Tôi cắn răng, khe khẽ rên một tiếng, ôm chặt lấy Lục Thanh Trần.

Siết chặt lấy lồ|\|g ngực anh ấy, nhẹ nhàng run rẩy.

Nức nở cầu xin:

“Ưm... anh Lục, đừng... đừng nhìn tôi…”

Bàn tay Lục Thanh Trần lập tức cứng đờ.

Đôi mắt trong veo bỗng phủ đầy hơi sương mơ hồ.

Một mảng đỏ rực rỡ nhanh chóng nhuộm lên gương mặt trắng nõn, lan thẳng đến tận vành tai, bùng nổ.

Ô hô.

Tôi nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi.

Hơi thở Lục Thanh Trần chợt nghẹn lại, cơ bụng cũng căng cứng.

Tôi không thể hài lòng hơn được nữa!

Nhưng trên mặt vẫn giả vờ kinh hãi, tròn mắt nai ngây thơ, ấm ức cắn môi:

“Anh, anh Lục... sao anh có thể…”

Đôi mắt Lục Thanh Trần trầm xuống, vươn tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, phủ lên người tôi.

Anh ấy chống tay ra sau, mà tôi vẫn vững vàng nằm trong lòng anh ấy.

Ừm, nhóm cơ trung tâm rất ổn.

Sức mạnh vòng eo... cũng rất tuyệt.

Hiển nhiên, dòng bình luận cũng nghĩ như vậy:

[Anh ấy cứ dễ dàng như vậy mà nâng cả nữ chính lên luôn rồi! Sức eo này, vòng eo chó đực này, nếu bế nữ chính đứng dậy... tôi không dám tưởng tượng sẽ đã cỡ nào!]

[Đừng nói nữa, anh trai Phật tử chắc chắn rất hối hận vì hôm nay mặc đồ rồi đúng không?]

[Một trăm năm sau, văn bia mộ của Lục Thanh Trần: Tiếc nuối lớn nhất đời này của bần đạo chính là lại mặc áo sơ mi trắng tại tiệc bể bơi]

Dù toàn thân căng cứng, vành tai đỏ bừng, nhưng ánh mắt Lục Thanh Trần nhìn tôi vẫn lạnh băng.

Như thể đang nhìn một thứ bẩn thỉu làm vấy bẩn mình.

Nếu không phải nhờ những bình luận này cùng với sự nhiệt tình của "tiểu Lục Thanh Trần".

Thì tôi thật sự không dám đến gần anh ấy.

Hừ, giả bộ.

Tôi không hề rời đi, mà ngược lại, vòng tay ôm lấy cổ anh ấy.

Ngẩng đầu áp sát đôi môi hồng nhạt, nhẹ nhàng hôn lên.

Nhịp tim người đàn ông đang kề sát lập tức vang dội như sấm.

Dưới lớp khăn tắm, bàn tay đang giữ lấy eo tôi cũng siết chặt lại.

Sức mạnh lớn đến mức như muốn nghiền nát tôi vào trong lồ|\|g ngực anh ấy ...

“Lâm Thiển! Cô đang làm gì vậy? Còn không mau buông cậu Lục ra?”

Ninh Hạo cuối cùng cũng phát ra một tiếng hét chói tai.

Anh ta muốn kéo tôi ra, nhưng lại kiêng dè thân phận của Lục Thanh Trần.

Gấp đến mức xoay quanh không biết làm sao.

Tôi lưu luyến không rời mà dừng lại, vô tội giải thích:

“Nhưng mà, quy tắc trò chơi là phải hôn mười phút mà, còn phải hôn lưỡi nữa…”

Xung quanh im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.

Bọn họ muốn chơi trò chơi thô t ục này, muốn khiến tôi xấu hổ mất mặt.

Nhưng ai dám động vào Lục Thanh Trần chứ?

Tôi chớp đôi mắt nai long lanh, hai má ửng đỏ, lễ phép nhẹ giọng hỏi:

“Anh Lục, có thể hôn không?”

Tôi thè ra một đoạn lưỡi đỏ tươi.

“Hôn kiểu này cơ.”

Ánh mắt Lục Thanh Trần u tối, yết hầu chuyển động, răng hàm nghiến chặt đến mức khó nhận ra.

Tôi ngồi trong lòng anh ấy, cố ý cọ cọ làm nũng.

Anh ấy thở hắt ra, siết chặt eo tôi.

Từ cổ họng cứng rắn gạt ra một tiếng: “Ừm.”

Được sự cho phép, tôi cẩn thận hôn lên.

Phản ứng của Lục Thanh Trần vừa vụng về vừa bị động.

Tiếng rên nén lại trầm thấp từ tính.

Quá quyến rũ...

Tôi không nhịn được mà đắc ý quấn lấy đầu lưỡi anh ấy, vừa dây dưa vừa tham lam tận hưởng nguồn tinh khí dồi dào từ anh ấy.

Dễ chịu quá, thật là muốn...

Cơn nóng bỏng không thể nói thành lời từ đỉnh đầu lan xuống dưới.

Ưm... tai và đuôi sắp không giấu được nữa rồi...

Tôi cọ vào môi Lục Thanh Trần, mềm mại dụ dỗ.

“Anh Lục, thật sự muốn một ngụm nuốt chửng anh…”

Như từng tầng xiềng xích bị phá vỡ, con dã thú bị giam cầm bấy lâu cuối cùng thoát khỏi nhà giam, nhìn thấy ánh sáng.

Ánh mắt Lục Thanh Trần chợt tối sầm, bất ngờ hôn tới cuồng nhiệt...

[Khoan đã, hình tượng nữ chính có gì đó sai sai thì phải? Nói là thỏ trắng thuần khiết mà? Sao ôm nam phụ Phật tử thì không chịu buông thế này?]

[Tôi cũng thấy lạ, nữ chính là nữ chính truyện ngược bị đối xử tệ, sao lại chủ động với đàn ông khác thế này? Bình thường chẳng phải nên giữ mình vì trai đểu sao?]

[Phì! Vì một gã trai đểu ngoại tình mà giữ cái gì? Chẳng lẽ còn phải lập cổng trinh tiết sao? Giữ đạo hiếu thì còn hợp lý!]

[Nữ chính không sạch thật ghê tởm, ói đây! Nam chính vẫn còn mà đã ngoại tình với nam phụ, đúng là quá lẳng lơ!]

[Cười chết, trò chơi này vốn là do đám người trai đểu bày ra đúng không? Ở đây có ai sạch sẽ không? Sao chỉ soi mói nữ chính, ghét phụ nữ thì nói thẳng ra đi!]

[Đồng ý, tôi thấy trong số này sạch sẽ nhất chính là nam phụ Phật tử và nữ chính ấy chứ? Tình tiết này, sướng! Nhiều thêm nhiều thêm, đừng dừng lại!]

Mười phút, chỉ đủ để tôi miễn cưỡng lót dạ.

Nụ hôn dây dưa sâu sắc kết thúc.

Đôi mắt trong trẻo của Lục Thanh Trần đã sớm phủ một tầng sương mờ, sắc môi đỏ thẫm, gương mặt tràn đầy d*c vọng chưa thỏa mãn.

Vị Phật tử lạnh lùng đã hoàn toàn bị kéo xuống thần đàn.

May mắn thay, chỉ có mình tôi nhìn thấy.

Tôi phấn khích cực độ, không nhịn được vỗ nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của anh ấy:

“Anh Lục, đã hết mười phút rồi đó ~”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.