Chạy qua chỗ rẽ, Mạc Tiểu Nghiêu che trái tim vẫn đang đập thình thịch, dựa lưng vào vách tường màu vàng nhạt, khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng cũng dịu đi một chút.
Thế rồi, cô chợt thấy có gì đó không đúng.
Dù có thích chị gái kia cỡ nào, cô cũng không nên ngượng ngùng đến mức như vừa rồi, hơn nữa còn dễ dàng để lộ bí mật ẩn giấu sâu nhất trong lòng mình như vậy.
Ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu tối sầm, cô tùy tiện đi dạo theo hành lang, rất nhanh đã đến đầu thuyền, trước mắt cô là một tấm biển lớn có dòng chữ "đầm Bích Ba".
Qua hai cánh cửa kính trong suốt, Mạc Tiểu Nghiêu có thể thấy rõ bên trong có bốn làn bơi. Nước rất trong, dù đứng ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy từng viên gạch lát dưới đáy hồ. Mặt nước nhẹ nhàng gợn sóng theo chuyển động của con tàu, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước khiến cả không gian trông rất quyến rũ.
Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát đẩy cửa bước vào, cô thích bơi lội, song hồ bơi gần nhà luôn đông đúc, trừ khi dậy rất sớm, nếu không sẽ không bao giờ có thể bơi hết một đường.
Lúc này trong hồ chỉ có một thiếu nữ mặc đồ bơi liền thân màu vàng nhạt với họa tiết hoa nhỏ, đang bơi bướm ở làn thứ hai, tư thế rất tiêu chuẩn. Cô bé xoay mặt về phía Mạc Tiểu Nghiêu, tóc được giấu trong mũ bơi không nhìn ra dài hay ngắn, khuôn mặt khá trẻ con, trông không quá mười bốn tuổi.
Mạc Tiểu Nghiêu không mấy quan tâm đến người lạ, chỉ liếc nhìn cô bé vài lần rồi thôi, cô đi về phía quầy bên tay phải chọn một bộ đồ bơi màu xanh nhạt trông khá quen mắt từ trong đống đồ bơi. Quẹt thẻ thanh toán xong, cô ngăn lại không để cho NPC nhân viên đầu mực râu cá đặt đồ vào ốc biển mà tự mình cầm theo, đi vào phòng thay đồ nữ.
Thay đồ bơi xong, đội mũ bơi lên, Mạc Tiểu Nghiêu đi đến làn bơi thứ tư gần bên trong nhất, nhảy xuống hồ. Cảm nhận làn nước mát lành bao phủ toàn bộ cơ thể, cảm giác này khiến cô hoàn toàn thư giãn.
Mạc Tiểu Nghiêu đã học bơi từ hồi nhỏ, còn từng được huấn luyện viên đội tuyển thành phố để ý, hy vọng cô có thể tham gia giành vinh quang về cho thành phố. Lúc đó bố mẹ cô vẫn chưa ly hôn, không có gánh nặng gia đình riêng nên còn hết lòng yêu thương đứa con gái duy nhất của họ. Họ cảm thấy đây chỉ là sở thích, không muốn ép buộc con gái nên để Mạc Tiểu Nghiêu tự quyết định.
Lúc đó mình đã nghĩ gì nhỉ? Mạc Tiểu Nghiêu lướt đi trong nước một cách tự nhiên, tư thế bơi ếch như một vận động viên bơi lội chính hiệu. À phải rồi, lúc đó vì cô bạn thân cùng lớp Phương Kỳ Kỳ nói nếu cô vào đội tuyển thành phố thì phải đến trường thể thao, hai người sẽ không thể học cùng trường cấp ba nữa.
Vì vậy, lúc đó cô đã quyết định từ bỏ để được ở bên cạnh bạn thân. Mạc Tiểu Nghiêu nhớ rõ, khi ấy hai người còn ngây thơ móc ngoéo tay, hứa sẽ làm bạn suốt đời, đến khi già nua không đi được nữa sẽ bảo con cháu mang xích đu ra sân, hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện dưới ánh nắng...
Lừa dối! Phương Kỳ Kỳ, cậu là kẻ lừa dối!
Đầu ngón tay Mạc Tiểu Nghiêu chạm vào thành bể, cô cuộn người lại, lòng bàn chân đạp mạnh vào vách hồ trơn trượt rồi bơi ngửa trở về.
Cô không muốn nước mắt rơi vào hồ bơi, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy mình đang phản bội người bạn thân nhất của mình.
Đúng như đã hứa, họ học cùng trường cấp hai, cùng trường cấp ba, rồi lại thi vào cùng một trường đại học. Mọi chuyện đều tốt đẹp, mãi cho đến hai năm trước.
Khi đó cô và Phương Kỳ Kỳ sắp tốt nghiệp, cả hai bận rộn làm luận văn và tìm việc làm, ký túc xá lại có giờ giới nghiêm gò bó, vì vậy hai người bàn bạc quyết định ra ngoài thuê nhà.
Đúng ba tháng bảy ngày sau khi chuyển ra ngoài, Phương Kỳ Kỳ mất.
Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do lòng tốt của hai người, các cô mở cửa cho một người phụ nữ bị bạo hành gia đình vào nhà lánh nạn. Không ngờ người phụ nữ đó lại cấu kết với chồng mình, trong ngoài phối hợp, thừa dịp Mạc Tiểu Nghiêu dậy sớm đi phỏng vấn chỉ có một mình Phương Kỳ Kỳ ở nhà, người chồng đã lẻn vào cưỡng h**p và g**t ch*t cô ấy.
Lý do được đưa ra sau đó là đối phương chỉ muốn dạy cho kẻ thích bao đồng một bài học, nhưng cuối cùng lại vô tình dùng sức quá mạnh, dẫn đến ngộ sát.
Mạc Tiểu Nghiêu suy sụp, dù bố mẹ Phương Kỳ Kỳ không trách cô nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả là lỗi của mình.
Nếu lúc đó cô ngăn cản chứ không đồng ý, liệu người phụ nữ kia có vào nhà họ không?
Nếu không chọc giận người đàn ông kia, Phương Kỳ Kỳ sẽ không sao, sẽ vẫn còn sống. Họ đã hứa sẽ cùng nhau chọn váy cưới, cùng nhau tổ chức đám cưới, cùng nhau sống đến già cơ mà.
Sau một thời gian điều trị tâm lý, nhìn từ bên ngoài Mạc Tiểu Nghiêu có vẻ đã hồi phục, nhưng chỉ có cô mới biết nội tâm mình sợ hãi tiếp xúc với người lạ đến mức nào. Song vì Kỳ Kỳ, Mạc Tiểu Nghiêu không cho phép bản thân yếu đuối, cô cố gắng vượt qua mọi khó khăn, dần dần hòa nhập lại với xã hội.
Bố mẹ cô đã có gia đình riêng, nói rõ không cần cô phụng dưỡng, cũng không muốn quan tâm đến cô nữa. Mạc Tiểu Nghiêu không phiền lòng vì bị vứt bỏ, bởi vì cô còn bố mẹ Kỳ Kỳ cần chăm sóc, cô phải cố gắng làm việc, phải sống sót!
Đầu ngón tay lại chạm vào thành bể, Mạc Tiểu Nghiêu không bơi tiếp nữa, cô đứng thẳng dậy vịn tay phải vào thành bể, tay trái vốc nước trong hồ, lau sạch nước mắt trên mặt.
Cô bé ở làn bơi thứ hai đã ngừng bơi, đang tò mò đứng bên thành bể nhìn Mạc Tiểu Nghiêu nhưng không nói gì, dường như cảm thấy tùy tiện bắt chuyện sẽ rất bất lịch sự.
Mạc Tiểu Nghiêu chờ tâm trạng mình bình tĩnh hơn mới quay trở lại trong nước, bơi tự do qua lại hai lượt rồi lên bờ, không nhìn cô bé kia thêm một lần nào nữa.
Cô thay quần áo, cởi bộ đồ bơi ra vắt khô, cứ thế cầm bộ đồ bơi ướt sũng đi dọc theo hành lang khoang thuyền tầng 4 hướng về phía thang máy.
Giờ cô có thể khẳng định, chắc chắn Vu Băng có bí mật, hơn nữa còn là kiểu bí mật có thể tăng thiện cảm với người lạ. Ngay cả người cùng giới tính mắc chứng sợ người lạ như cô cũng bị thu hút, chứ đừng nói đến những người bình thường vốn đã mến mộ người đẹp.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng có bí mật của riêng mình, sau khi bước chân lên du thuyền, trong đầu cô đã vang lên âm thanh máy móc như trong màn sương mù kia, thông báo phần thưởng cho cô trong trò chơi trước đó.
[Hoàn thành màn chơi "Đường đua trong sương mù", kiểm tra phần thưởng...
Thưởng đồng vàng: 50
Thưởng đồng vàng dành cho người mới: 50
Thưởng đặc biệt: Huy chương vàng của nhà vô địch x1
Trang bị nhận được: Không có
Nhiệm vụ chính đã hoàn thành: Đường đua tươi đẹp
Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành: Không có
Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành: Không có
Thưởng vượt màn chơi: Bánh quy may mắn x3
Thưởng vượt màn chơi lần đầu: Túi vải bốn ngăn x1
Thưởng thêm dành cho người mới: Kỹ năng ngẫu nhiên x1
Đã kiểm tra xong, vui lòng tự nhận phần thưởng trong đầu.]
Mạc Tiểu Nghiêu tin Nhạc Âm và Khương Yến cũng nhận được những phần thưởng này, họ là cùng một nhóm, không lý gì lại bị đối xử khác biệt. Tuy nhiên cũng giống như lúc cô ngăn Nhạc Âm nói ra, cô không muốn biết phần thưởng của người khác, cũng không muốn chia sẻ phần thưởng thêm của mình với bất kỳ ai.
Ít nhất là hiện tại.
Vừa rồi ở trong phòng, sau khi xem "Cẩm nang du lịch" và "Giới thiệu về du thuyền" xong, Mạc Tiểu Nghiêu mới nhận phần thưởng trong đầu, một thứ giống như màn hình ảo hiện ra trước mắt cô, trên đó là bốn biểu tượng.
Mấy chồng vàng nhỏ, góc dưới bên phải có chữ x100.
Một chiếc túi màu xám.
Một chiếc bánh quy màu vàng kim có hai góc gập cong về phía sau, góc dưới bên phải có chữ x3.
Biểu tượng cuối cùng viết hai chữ "Kỹ năng".
Mạc Tiểu Nghiêu lần lượt ấn vào từng biểu tượng, thu tất cả phần thưởng vào túi. Số đồng vàng được tự động chuyển thành dữ liệu trên thẻ phòng của cô, kỹ năng thì đi vào cơ thể, còn túi, huy chương và bánh quy may mắn thì xuất hiện trên bàn trà cạnh ghế sofa.
Mạc Tiểu Nghiêu cầm huy chương lên trước, trong đầu tự động hiện ra phần giới thiệu và hướng dẫn sử dụng.
[Tên: Huy chương vàng của nhà vô địch (Hoàn hảo)
Giới thiệu: Mỗi một cuộc tranh tài đều luôn có nhà vô địch, có thể là một người, cũng có thể là nhiều người.
Cách dùng: Bóp nát trước khi sử dụng, hô to lựa chọn của bạn trong vòng một phút sau đó.
Công dụng: Có quyền ưu tiên lựa chọn trong mọi trường hợp.
Ghi chú: Quán quân là số một.]
"Quyền ưu tiên lựa chọn?" Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm, đặt huy chương sang một bên, đây là phần thưởng chỉ dành cho nhà vô địch. Tuy phần giới thiệu ghi là có thể sử dụng nhiều lần nhưng đã là trang bị hoàn hảo thì chắc chắn công dụng sẽ không tệ.
Tiếp theo cô cầm chiếc túi màu xám kia lên, sờ vào thấy giống như được làm bằng vải bạt, trong đầu lại hiện ra một loạt hướng dẫn khác.
[Tên: Túi vải canvas bốn ngăn (Hoàn hảo)
Giới thiệu: Khi đi du lịch nhất định phải mang theo túi xách, nếu không thì biết cất quà lưu niệm vào đâu?
Cách dùng: Sau khi ràng buộc có thể thu nhỏ lại còn 5x5cm, có thể dính vào bất cứ vị trí nào trên cơ thể. Khi muốn cất đồ chỉ cần chạm hai tay hoặc hai chân vào vật cần cất, và có thể dùng suy nghĩ để đưa vào trong túi. Khi lấy đồ, cần chạm hai tay hoặc hai chân vào túi, dùng suy nghĩ để lấy ra.
Công dụng: Cho phép mang theo bốn món trang bị hoặc vũ khí vào màn chơi, cụ thể được phép mang theo loại gì vui lòng tự mình khám phá. Ngoại trừ người đã ràng buộc, những người khác không có quyền sử dụng, sau khi tử vong sẽ tự động hủy ràng buộc. Chống nước, chống bụi, dính siêu chắc, tự động làm sạch.
Ghi chú: Túi xách hiệu Bike, bạn xứng đáng có được.]
Xem xong phần giới thiệu, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức ràng buộc chiếc túi với mình, nghĩ ngợi một chút rồi tiện tay treo ở bên hông, sau đó nhét huy chương vào trong, chiếm một ngăn.
Bánh quy may mắn nhìn bề ngoài giống hệt loại bánh được cung cấp trong các nhà hàng Trung Quốc ở Mỹ, là loại bánh quy nhỏ nướng giòn tan, được bẻ cong lại, trông khá đáng yêu.
[Bánh quy may mắn (Bình thường)
Giới thiệu: Ăn vào sẽ gặp may mắn đó~
Cách dùng: Ăn tôi đi.
Công dụng: Tăng cường thể chất ngẫu nhiên.
Ghi chú: Mảnh giấy nhỏ có tác dụng không? Không có tác dụng ư? Tùy bạn nghĩ thôi~]
Mạc Tiểu Nghiêu do dự một lát, cuối cùng vẫn bẻ một cái, nhắm mắt ăn. Vị cũng không tệ, giòn giòn ngọt ngọt.
Giây tiếp theo, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy một luồng nhiệt trào dâng trong bụng, khi mở mắt ra, cô cảm thấy tầm nhìn của mình rõ ràng hơn, giống như là thị lực của cô đã được cải thiện đôi chút.
Đã là đồ tốt thì không nên giữ lại chia sẻ với người khác làm gì, Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh bẻ hai cái còn lại cho hết vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Vẫn là cảm giác nóng ấm như cũ, nhưng lần này Mạc Tiểu Nghiêu chỉ mơ hồ cảm thấy cơ thể có sự thay đổi, không rõ ràng như lần trước, có lẽ là được tăng cường vào những thứ khó nhận ra như sức mạnh, tốc độ...
Ăn xong ba cái bánh quy, còn lại ba mảnh giấy may mắn, Mạc Tiểu Nghiêu lần lượt mở ra xem, không nhịn được nhếch mép cười khinh bỉ với nội dung trên một mảnh giấy.
[Hôm nay bạn sẽ gặp may mắn!]
[Bạn vừa mở một chiếc bánh quy may mắn.]
[Cứu với! Tôi bị nhốt trong nhà máy sản xuất bánh quy may mắn, ai đó thả tôi ra ngoài với!]
Nghĩ ngợi một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu từ bỏ ý định vứt chúng đi, cô xếp ba mảnh giấy lại rồi nhét vào ngăn thứ hai của túi canvas.
Cứ giữ lại đã, dù sao cũng không có gì trong đó, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy hy vọng về mảnh giấy may mắn vừa nói cô sẽ gặp may mắn kia, cô mở kỹ năng ngẫu nhiên ra.
Sau đó...
[Kẻ Xui Xẻo Liều Mạng]
Ha ha.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.