🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mạc Tiểu Nghiêu cầm lấy tờ "Gametoday", tờ giấy màu cỡ A3, được chia làm ba phần bằng nhau bởi hai đường kẻ mờ.

Trên mỗi phần đều có một bức tranh minh họa cảnh vật được vẽ rất tinh xảo, phía dưới là cấp sao, dưới cấp sao là số lượng người chơi tối đa và tối thiểu của màn chơi, tiếp theo là phần giới thiệu ngắn gọn khoảng mười lăm chữ.

Mặt trước ba màn, mặt sau ba màn, tổng cộng có sáu màn chơi. Mặt trước từ trái sang phải lần lượt là bệnh viện, trường học, rạp xiếc, mặt sau là bàn cờ, bảo tàng tượng sáp và lâu đài cổ.

Tranh vẽ rất tinh xảo và tỉ mỉ, song càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhìn chằm chằm càng lâu sẽ có cảm giác như bản thân bị hút vào trong.

Mạc Tiểu Nghiêu bĩu môi, dời mắt nhìn về phía cấp sao biểu thị độ khó bên dưới, tất cả đều là một sao. Chưa kịp nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột ngột vang lên, tiếng chuông chói tai đơn điệu.

Nhấc điện thoại, Mạc Tiểu Nghiêu khẽ "alo", có lẽ đây là tình huống duy nhất cô chủ động nói chuyện với người lạ.

"Là tôi, Khương Yển." Giọng đàn ông trầm ổn từ đầu dây bên kia vang lên: "Rảnh không? Tôi muốn bàn với cô một chút về màn chơi."

"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu đáp.

Khương Yển im lặng, có lẽ là nhớ đến tính cách của người đồng đội mới, anh thử hỏi: "Nếu tiện, tôi qua chỗ cô nhé?"

"Được." Mạc Tiểu Nghiêu đồng ý xong lập tức cúp máy. Đã quyết định gặp mặt rồi thì không cần thiết phải lãng phí thời gian trên điện thoại nữa, đúng không?

Khương Yển cầm điện thoại, nghe tiếng "tút tút" mà thấy hơi không quen. Đã nhiều năm rồi anh chưa gặp phải tình huống bị cúp máy giữa chừng như này, cảm giác đó như chuyện từ kiếp trước.

Mà nghĩ lại, Trái đất đã nổ tung, anh đến một nơi kỳ lạ như này cũng coi như có một cuộc sống mới. Vậy những chuyện trước kia đúng là chuyện kiếp trước thật.

Khương Yển cầm tờ "Gametoday" ra khỏi phòng đi men theo hành lang, rất nhanh đã đến cửa phòng Mạc Tiểu Nghiêu, anh gõ ba tiếng rồi kiên nhẫn đợi vài giây, cửa mở.

Mạc Tiểu Nghiêu đứng ở cửa, vẻ mặt cảnh giác, dù đã nhìn qua khe cửa nhưng vẫn không yên tâm, mãi đến khi Khương Yển vào phòng đóng cửa lại, cô mới thả lỏng hơn một chút.

"Ngồi đi." Nói thì nói vậy, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chỉ vào ghế sofa, hy vọng đối phương biết điều ngồi đúng chỗ.

Khương Yển luôn là một vị khách rất tinh tế, anh ngồi xuống mép ghế sofa, không hề di chuyển vào giữa. Sau đó cũng không nói chuyện phiếm, dù sao đồ ăn thức uống đều không được phép mang ra khỏi nhà ăn, có muốn uống trà cũng không được.

"Tôi nhất định phải vào màn chơi, cô tính sao?" Khương Yển hỏi, đặt tờ "Gametoday" lên bàn trà.

Mạc Tiểu Nghiêu kéo ghế ngồi đối diện, cúi đầu nhìn tờ "Gametoday" trước mặt, thản nhiên nói: "Tôi cũng vào. Điểm tích lũy là một chuyện, thực lực lại là chuyện khác, tôi không tin tận thế rồi mà vẫn có thể sống lay lắt mãi được."

Khương Yển gật đầu, không bất ngờ trước câu trả lời của Mạc Tiểu Nghiêu: "Kẻ ngốc chỉ chiếm một phần ba trên tàu, một phần ba khác có lẽ sẽ chọn cách quan sát. Lần này chúng ta may mắn, chỉ có một phần ba đối thủ cạnh tranh, độ khó của các màn chơi đều như nhau nên không cần vội vàng lựa chọn."

Ý anh là, khi mọi người đều nhắm vào một màn chơi, ai giành được suất đăng ký trước còn phải xem tốc độ tay và sự may mắn.

Mạc Tiểu Nghiêu hiểu ý, song cô không tỏ thái độ gì: "Vượt qua lần này đã rồi tính, anh chọn màn chơi nào?"

"Thông tin quá ít, không phân tích được gì." Khương Yển lắc đầu, ngón tay thon dài lướt trên tờ "Gametoday": "Không phải họ đã nói rồi sao? Lần đầu tiên "Gametoday" xuất hiện, họ bảo mọi người đừng vội điền, đợi đến bảy giờ họp rồi bàn bạc, hay là chúng ta cũng chờ xem?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn ra ý "giả nai" của Khương Yển, suy nghĩ một chút cũng không phản đối: "Tôi hiểu ý anh. Trên cơ sở không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, giả vờ phục tùng, giảm thiểu khả năng bị chú ý và gây phiền phức."

Khương Yển rất hài lòng với Mạc Tiểu Nghiêu, nếu không phải hai người chỉ mới quen biết chưa hiểu rõ về nhau, có thể sẽ ký một hợp đồng ràng buộc chặt chẽ hơn.

"Vậy quyết định như thế đi." Bàn bạc xong, Khương Yển không nán lại lâu, cầm tờ "Gametoday" đứng dậy: "Lúc đó cứ chọn đại một cái trong số đó là được."

Mạc Tiểu Nghiêu cũng đứng dậy tiễn khách, khi đến cửa cô hỏi: "Nhạc Âm thì sao? Còn hỏi anh ta không?"

Khương Yển nghiêng người tựa vào khung cửa: "Không phải anh ta đi theo Lưu Mẫn rồi à? Gia nhập phe cánh của chị Hoa gì đó, chúng ta không cần bận tâm nữa."

Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, không nói gì thêm.

Tiễn Khương Yển xong, Mạc Tiểu Nghiêu đóng cửa, đứng ngẩn người một lúc, sau đó tiếp tục bài tập thể lực của mình.

Bảy giờ tối, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cùng đến nhà hát, lần này bọn họ chọn lối vào ở tầng 5 rồi tìm một góc khuất, lạnh lùng quan sát đám đông ồn ào.

"Chắc là đã có kết quả rồi." Khương Yển nghiêng đầu về phía Mạc Tiểu Nghiêu, nhỏ giọng nói, cả hai đều cầm tờ "Gametoday" trên tay, trong túi áo cũng chuẩn bị sẵn bút, chỉ chờ kết quả được công bố là điền tên.

Sau vài ngày tiếp xúc, Mạc Tiểu Nghiêu đã bớt đề phòng Khương Yển, từ lời nói đến cử chỉ. Cô coi anh như đồng nghiệp mới vào làm, kiểu hay gặp gỡ chào hỏi xã giao trong bộ phận, có thể vỗ vai, bắt tay gì đó mà không thấy phiền.

Mùi dầu gội đầu thoang thoảng trên tóc Khương Yển, hương chanh bạc hà the mát, là mùi hương mà Mạc Tiểu Nghiêu không ghét.

"Chắc vậy." Cô đáp, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía một bóng dáng quen thuộc ngồi gần giữa hàng ghế số bốn.

"Nhìn gì vậy?" Nhận thấy Mạc Tiểu Nghiêu mất tập trung, Khương Yển nhìn theo ánh mắt của cô, nhíu mày: "Cô cũng biết Vu Băng?"

Vu Băng, cô gái xinh đẹp đến mức khiến Mạc Tiểu Nghiêu vượt qua cả chứng sợ người lạ.

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, kể sơ qua về những lần gặp gỡ Vu Băng trước đó. Bây giờ nghĩ lại, cô hơi hối hận vì hành động đưa giấy viết lúc trước, song mỗi lần gặp Vu Băng, cô lại quên mất điều đó, lại biến thành một fan hâm mộ nhỏ bé.

Dù Vu Băng không hề lợi dụng điều đó để moi thông tin từ Mạc Tiểu Nghiêu, ngược lại còn chủ động nói cho cô biết rất nhiều điều nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát khiến cô bồn chồn từ tận đáy lòng.

"Người phụ nữ này có gì đó kỳ lạ." Khương Yển cũng chia sẻ cảm giác kỳ lạ của mình với Mạc Tiểu Nghiêu: "Nói không chừng là do kỹ năng của cô ta."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, không hỏi kỹ năng của Khương Yển là gì, Khương Yển cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Cả hai đều cảm thấy chưa đến lúc để tiết lộ cho nhau nên ngầm hiểu là né tránh vấn đề này, thay vì úp úp mở mở che giấu, chi bằng đừng hỏi ngay từ đầu.

Đúng bảy giờ, Tô Vạn Phúc bước lên sân khấu, sau màn chào hỏi xã giao, ông ta chuyển chủ đề sang "Gametoday".

"... Tóm lại, sau khi thảo luận, mọi người nhất trí bỏ qua màn chơi "Trường học". Những ai muốn vào các màn chơi khác để thăm dò, xin cứ tự nhiên, hy vọng hôm nay không phải lần cuối cùng gặp mặt."

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển lấy bút ra, trao đổi ánh mắt với nhau, cùng ký tên vào màn chơi "Rạp xiếc", lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rảnh rỗi quan sát những người khác.

"Làm sao họ quản lý được việc mọi người điền gì?" Mạc Tiểu Nghiêu tò mò: "Lỡ như có người lén điền thì sao? Họ đâu thể kiểm tra từng người được."

Khương Yển hất cằm về phía màn hình lớn: "Tự cô xem đi."

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn lên màn hình lớn hai bên sân khấu, lúc này mới nhận ra hình ảnh trên đó giống hệt với tờ "Gametoday" trên tay, bên trái là mặt trước, bên phải là mặt sau, đều là hình ảnh và giới thiệu về màn chơi.

Điểm khác biệt duy nhất là phía dưới mỗi màn chơi đều có một dòng chữ nhỏ, ghi rõ tên và số phòng của những người đã đăng ký.

Dưới màn chơi "Rạp xiếc", tên Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển nằm chễm chệ, không hề che giấu, chẳng chút riêng tư nào.

"Thật là..." Mạc Tiểu Nghiêu nghiến răng, tức giận nhưng không biết trút vào đâu: "Tôi phải cảm ơn họ vì không dán ảnh lên đó à?"

"Suỵt... Đừng nói gở." Khương Yển giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, không còn gì để xem nữa. Về nghỉ ngơi cho khỏe, qua mười hai giờ là vào màn chơi rồi."

Tên của Nhạc Âm và Lưu Mẫn đã xuất hiện ở màn chơi "Bảo tàng tượng sáp".

Tên của Vu Băng ở màn chơi "Bệnh viện".

Tô Vạn Phúc không đăng ký.

Còn lại, không có ai là người quen của Mạc Tiểu Nghiêu.

Cô lạnh lùng đi theo sau Khương Yển, len lỏi qua các hàng ghế, hòa vào dòng người đang rời khỏi nhà hát.

Hành động của hệ thống khiến Mạc Tiểu Nghiêu bất ngờ, cô cứ nghĩ đó là chuyện riêng tư, không ngờ lại giống như bị đưa ra xét xử trước đám đông. Như vậy muốn giữ bí mật gì đó thật khó, ai cũng biết cô đã vào màn chơi, nếu sống sót trở ra, chắc chắn bọn họ sẽ biết cô có đồ tốt.

Giả nai cũng vô dụng, muốn bảo vệ bản thân thì chỉ còn cách trở nên mạnh mẽ hơn.

Đã vậy thì mạnh lên thôi, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ vậy. Cô tạm biệt Khương Yển rồi trở về phòng mình.

Những thứ có thể mang vào màn chơi tiếp theo chỉ có trang bị hoặc vũ khí lấy được từ màn chơi trước đó, vì thế Mạc Tiểu Nghiêu không cần phải đau đầu suy nghĩ xem nên mang gì vào màn chơi "Rạp xiếc", cô đơn giản nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lo lắng hay sợ hãi đều vô ích, nhút nhát cũng vô dụng, chi bằng cứ bình tĩnh đối mặt.

Mãi cho đến khi đồng hồ điểm 0 giờ, Mạc Tiểu Nghiêu đang nằm trên giường bỗng mở choàng mắt, cùng lúc đó, tất cả những người đã đăng ký đều biến mất khỏi du thuyền.

Trong nhà hát, Tô Vạn Phúc ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhìn những dòng chữ đỏ như máu hiện lên trên màn hình trắng:

[Gametoday số 001

Tổng số người chơi: 2371

Số người chơi đã vào màn chơi: 731

Số người chơi còn lại trên thuyền: 1640

Tổng số màn chơi: 6

Số màn chơi đã mở: 5

Du thuyền di chuyển: Thất bại

Thời tiết trên biển: Yên ả.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.