Mặt Chu Tuấn nhăn nhó như cái bánh bao, suy nghĩ vài phút, dưới áp lực đến từ sự chuyển động không ngừng của kim đồng hồ trên bầu trời, anh ta đành phải thỏa hiệp.
[Khế Ước Nguyền Rủa
Sống trên đời, khó tránh khỏi những lúc phải giao dịch, lúc đó, việc lập một bản khế ước sẽ khiến người ta yên tâm hơn. Bởi khế ước luôn công bằng mà, đúng không? Ha ha ha...
Năng lực 1: Khế ước nguyền rủa
Sau khi đề xuất yêu cầu, hệ thống sẽ tự động tạo ra một bản khế ước, người sử dụng năng lực phải trả giá tương ứng với mục tiêu của khế ước, không thể tự mình lựa chọn. Khế ước có hiệu lực trong hai tiếng, mỗi hai mươi bốn tiếng có thể tạo ra một bản khế ước mới, thời gian này sẽ được rút ngắn khi năng lực thăng cấp.
Cách thức kích hoạt là phải chạm vào cơ thể của đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước (bỏ qua quần áo),nếu không xem như thất bại, khế ước bị hủy bỏ. Sau khi chạm thành công, hai bên thiết lập quan hệ khế ước, đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước bắt buộc phải hoàn thành mục tiêu của khế ước, nếu không sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Sau khi hoàn thành mục tiêu của khế ước, người sử dụng năng lực phải trả thù lao tương ứng, khế ước được hủy bỏ. Trong thời gian khế ước có hiệu lực, đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước không được phép làm hại người sử dụng năng lực dưới bất kỳ hình thức nào.]
Quả nhiên, kỹ năng của tên này cũng thuộc dạng nhiều năng lực, Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn phần mô tả kỹ năng mà Chu Tuấn hiển thị cho xem, khôn ngoan không hỏi thêm về năng lực 2, bởi dù có hay không thì anh ta cũng sẽ không nói.
Ấy thế mà chính Chu Tuấn lại giải thích về "năng lực 1" này: "Tôi chưa từng thấy kỹ năng của người khác như thế nào, nhưng tôi đoán, khả năng cao là sau này tôi sẽ tiến hóa thêm năng lực 2. Cô em, tôi cho cô xem rồi đấy, cô phải giữ bí mật cho tôi đấy nhé."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Hợp tác vui vẻ…" Cái đầu anh!
Đều là những người cùng kiếm sống trên du thuyền, sau khi xác nhận Chu Tuấn không có ý định giở trò đồi bại với mình, cơn giận của Mạc Tiểu Nghiêu cũng dần dịu xuống, không còn tỏ thái độ khó chịu với anh ta nữa.
"Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ." Chu Tuấn cười nịnh nọt xoa tay, sau khi thu hồi triển lãm kỹ năng, anh ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra chức năng này cũng có ích lắm, thật tiện lợi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước trò chơi mà Chu Tuấn muốn chơi. Đó là một khu vực được bao quanh bởi hàng rào gỗ, bên ngoài có một gian chòi nhỏ màu xanh trắng làm quầy bán vé, lối vào bị chặn bởi một sợi xích sắt màu vàng thường thấy trong công viên giải trí, NPC đứng bên cạnh kiểm soát số lượng du khách đi vào.
Bên hông gian hàng bán vé dán một tấm áp phích lớn về trò chơi "Bể cá quỷ". Những NPC bóng đen trong áp phích đều đang hoạt động, giống hệt những bức ảnh trên “Nhật báo Tiên Tri”.
Một NPC bóng đen run rẩy ngồi trên một tấm ván hẹp bắc ngang qua bể cá, không có tay vịn, hoàn toàn dựa vào khả năng giữ thăng bằng của bản thân. Một NPC bóng đen khác đứng ở vạch kẻ trước bể cá, tay cầm một quả bóng, nhắm vào ba bia bắn bên thành bể, dùng sức ném.
Ba quả bóng đánh trúng ba mục tiêu, tấm ván bất ngờ gãy làm đôi, NPC bóng đen lúc nãy lập tức rơi xuống bể cá.
Qua lớp kính có thể thấy vài con cá nhỏ xinh xắn đang bơi lội trong bể cá, bề ngoài trông khá giống cá nhiệt đới, ban đầu cứ tưởng là để trang trí, nhưng khi NPC rơi xuống, những con cá nhỏ lập tức lộ nguyên hình, chúng há to miệng dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé NPC.
NPC đau đớn vùng vẫy trong bể cá, trong khi những NPC đứng vây quanh hóng hớt lại hò reo, vỗ tay thích thú. Đợi đến khi những con cá nhỏ ăn no, chúng trồi lên mặt nước nhả ra từng khúc xương, tấm áp phích tạm thời tối đen, nhưng chỉ vài giây sau đó, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.
Mạc Tiểu Nghiêu chăm chú nhìn tấm áp phích hồi lâu, càng nhìn càng thấy các NPC bóng đen diễn quá chân thật, có hơi giống người thật.
Để tránh bản thân suy nghĩ lung tung, Mạc Tiểu Nghiêu tự mình đi đến bên hàng rào nhìn vào trong, muốn xem khung cảnh thực tế có giống trong áp phích hay không.
Lẽ ra nhìn từ bên ngoài hàng rào có thể thấy được các thiết bị của trò chơi bên trong, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu đứng bên cạnh ngó hồi lâu mà vẫn không nhìn ra được gì, chỉ loáng thoáng cảm nhận được bên trong có người đang chơi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét, tiếng người rơi xuống nước và cả tiếng cười khoái trá khi thấy người khác gặp nạn.
"Vô ích thôi." Chu Tuấn đứng bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, thỉnh thoảng lại ngước nhìn đồng hồ trên cao: "Tôi thử rồi, tất cả các trò chơi đều như nhau cả, nhìn từ bên ngoài không thấy gì hết."
"Tôi không hiểu." Mạc Tiểu Nghiêu không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong: "Nếu anh sợ trò chơi này, tại sao không tránh?"
"Tôi cũng muốn lắm chứ, cô em." Khuôn mặt Chu Tuấn nhăn nhó như sắp khóc: "Nhưng tôi lại rút phải phiếu xếp hàng."
Nghe thấy một cụm từ mới, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn Chu Tuấn, hy vọng anh ta có thể chủ động giải thích rõ ràng, đừng để cô phải tốn công hỏi.
Chu Tuấn hiểu ý Mạc Tiểu Nghiêu, dù sao chuyện này cũng không phải là bí mật gì, chi bằng chia sẻ thông tin, sau này mọi người còn cùng nhau sinh tồn trên du thuyền, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.
"Phiếu xếp hàng được phát ngẫu nhiên, mỗi lần tham gia các trò chơi nhỏ có thể nhận được đồng token đều có xác suất nhận được phiếu xếp hàng. Sau khi nhận được phiếu này coi như đã bị ràng buộc, không thể chuyển nhượng hay vứt bỏ, phải dựa theo thời gian ghi trên đó đến tham gia trò chơi được chỉ định, nếu không sẽ bị trừng phạt."
Nói đến đây, Chu Tuấn lấy ra một tấm thẻ giấy cứng màu bạc rộng chừng hai ngón tay, đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu xem.
[Phiếu xếp hàng
Tên trò chơi: Bể cá quỷ - Vị trí trên bể
Người sở hữu: Chu Tuấn
Thời gian đặt trước: 08:00:00 - 08:01:00
Lưu ý: Người không thực hiện đúng theo nội dung trên phiếu sẽ bị loại trừ.]
"Bể cá quỷ là trò chơi đối kháng hai người, cô cũng xem áp phích rồi đấy, tôi đã bị xếp cố định vào vị trí trên bể, nếu không tìm được người ký khế ước chơi cùng, tôi không dám vào trong đâu."
Chu Tuấn liếc nhìn tấm áp phích ở gian hàng bán vé rồi nhanh chóng dời tầm mắt, khi thời hạn tám giờ ngày càng đến gần, anh ta thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn lâu thêm lần nào nữa.
"Thà bị hệ thống tiêu diệt còn hơn là rơi xuống bể để lũ cá cắn chết!"
Mạc Tiểu Nghiêu thấu hiểu gật đầu, nếu là cô, cô cũng sẽ chọn cách chết bớt đau đớn hơn. Ngước nhìn đồng hồ, chỉ còn ba phút nữa là đến tám giờ, hai người đi về phía lối vào.
"Với trò chơi hai người này, nếu đến giờ mà chỉ có một mình anh tham gia, vậy anh có bị xử thua không?"
"Tôi không biết." Chu Tuấn trả lời dứt khoát, hoàn toàn không giống với hình tượng nhếch nhác hiện tại của anh ta: "Có thể tôi sẽ bị xử thua, cũng có thể xử thắng, cũng có thể hệ thống sẽ ghép đôi tôi với một người chơi khác, nhưng tôi không dám đánh cược, vẫn nên nắm chắc mạng sống của mình trong tay thì hơn."
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn tên mập sắp khóc với ánh mắt thông cảm, không nói gì nhưng trong lòng cô đồng tình với suy nghĩ của anh ta.
07:58:35
Chu Tuấn đột nhiên lấy từ trong không khí ra một tấm vé đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu, không hề có ý định che giấu việc mình có túi đồ tùy thân. Trong mắt anh ta, đây là vật dụng mà những người chơi từng vượt qua màn chơi đều có, không cần phải giấu diếm, dù Mạc Tiểu Nghiêu chưa có thì sau khi rời khỏi màn chơi này, cô cũng sẽ có thôi.
Anh ta đã gia nhập một phe phái trên du thuyền, sau nhiều ngày sống ở đây, anh ta biết rất nhiều thông tin phổ biến đã được lan truyền trong các phe phái, không còn là bí mật nữa. Nếu Mạc Tiểu Nghiêu cũng gia nhập phe phái nào đó, vậy chắc hẳn đã biết từ lâu, không có gì phải giấu giếm.
"Nhớ kỹ, nhất định phải vào cùng tôi lúc tám giờ, có chênh cũng tuyệt đối không được vượt quá một phút."
Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trên mặt Chu Tuấn lại đổ thêm mồ hôi, cô cúi đầu nhìn tấm vé, hơi ghét bỏ vết mồ hôi trên đó, lặng lẽ rụt tay vào trong tay áo, dùng vải áo đỡ lấy rồi mới cầm vé.
Chu Tuấn không chú ý đến hành động nhỏ của Mạc Tiểu Nghiêu, lúc này anh ta không còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác nữa, cứ một lúc lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên cao, vài giây sau sẽ cúi đầu lẩm bẩm. Nếu như lắng tai nghe kỹ, có thể loáng thoáng nghe được là những lời cầu thần khấn phật.
Mạc Tiểu Nghiêu bị anh ta ảnh hưởng cũng hơi căng thẳng, nếu cô chỉ đứng dưới ném bóng như trong áp phích thì có vẻ không nguy hiểm gì. Nhưng điều kiện tiên quyết là người trên bể cá phải rơi xuống, nếu người đó không rơi xuống...
Không đợi cô suy nghĩ tiếp, Chu Tuấn đột nhiên lên tiếng, giọng kích động đến mức biến đổi cả âm điệu: "Đến giờ rồi! Nhanh, nhanh vào trong!"
Nói xong, anh ta nhìn Mạc Tiểu Nghiêu với ánh mắt cầu khẩn lần cuối, nhắm chặt mắt run rẩy bước qua lối vào mà NPC đã gỡ bỏ sợi xích vàng.
Mạc Tiểu Nghiêu chưa từng nghĩ đến chuyện lừa gạt Chu Tuấn, trên khế ước đã viết rất rõ ràng, nếu cô vi phạm sẽ phải trả giá bằng sinh mạng. Cô không muốn thử nghiệm tính chân thực của khế ước này, cũng không muốn thử xem liệu trò chơi có giết người thật không, hay sau khi chết liệu có rời khỏi trò chơi được hay không.
Cô không muốn tham gia bất kỳ canh bạc nào liên quan đến mạng sống, vẫn là câu nói đó, cho dù tận thế đến thì đã sao, cô muốn sống sót.
Mạc Tiểu Nghiêu đi theo sau Chu Tuấn, vừa tiến vào cô bỗng thấy hoa mắt, cảnh xung quanh lập tức thay đổi.
Lúc này cô đang đứng trên một cái bục, xung quanh là vài NPC bóng tối đang đứng xem, dưới chân là một vạch trắng. Bên cạnh vạch trắng, ở vị trí ngang eo cô có một bục nhỏ trôi nổi, trên bục có một rãnh chứa năm quả cầu nhỏ nhiều màu sắc bên trong, kích cỡ tương đương quả bóng tennis.
Bên phải cô là một hình nộm người đứng thẳng, phần mặt có một lỗ tròn, nhìn trang phục có thể đoán được, có lẽ là chú hề thường thấy trong các rạp xiếc.
Nếu đặt trong công viên giải trí hoặc điểm du lịch thông thường, hình nộm này hẳn là loại để du khách đưa đầu vào chụp ảnh. Nhưng đặt ở đây, nó chỉ mang lại cảm giác rùng rợn không hài hòa.
"Này, ở đây!"
Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng như trong tờ phích quảng cáo, Chu Tuấn mặt mày tái mét đang ngồi trên một tấm ván gỗ treo lơ lửng, hai tay bám chặt lấy mép ván.
Phía dưới tấm ván gỗ là một bể nước, bên trong có vài con cá nhỏ đang tự do bơi lội, chỉ nhìn bề ngoài sẽ không bao giờ ngờ được hình dạng thật của chúng lại đáng sợ đến vậy.
"Cô em, mạng tôi giao cho cô đấy!" Chu Tuấn kêu lên, run rẩy ngồi trên tấm ván không dám động đậy chút nào, nếu không phải hệ thống quy định anh ta phải ngồi thõng hai chân xuống, chắc chắn anh ta đã cuộn tròn người trên tấm ván gỗ, ôm chặt lấy không buông tay rồi.
Mạc Tiểu Nghiêu không trả lời anh ta, trong lúc đang suy nghĩ thì đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu, cô chỉ kịp liếc qua luật chơi, quả bóng nhỏ đầu tiên đã tự động nhảy lên tay cô, bên cạnh bể nước chỗ Chu Tuấn đang ngồi cũng dựng lên ba bia ngắm hình tròn.
[Chơi một trò chơi thú vị với bạn bè, hãy ném quả cầu nhỏ trong tay trúng mục tiêu, giành chiến thắng, để bạn bè trải nghiệm cảm giác k*ch th*ch khi rơi xuống nước nào!]
Đây là luật chơi được viết, nhưng hình ảnh trên tấm áp phích quảng cáo đã in sâu vào não, khiến Mạc Tiểu Nghiêu sinh lòng nghi ngờ liệu người bạn kia có còn cơ hội để trải nghiệm sự k*ch th*ch sau khi rơi xuống nước hay không.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.