Giọng Chu Tuấn run lẩy bẩy, vang vọng khắp khu vực trò chơi: "Cô em, cô nhất định phải nhìn cho kỹ đấy..." Trúng ba trên năm quả không phải việc gì khó, nếu có người cố tình chơi xấu thì người ngồi trên tấm ván gỗ chắc chắn sẽ chết.
Đó cũng là lý do tại sao anh ta phải tìm mọi cách để ký kết khế ước với người khác. Nếu không dù trước đó có nói hay đến đâu, chỉ cần đối phương đổi ý, anh ta vẫn sẽ là cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
Mạc Tiểu Nghiêu không mấy để tâm đến tiếng kêu la thảm thiết của Chu Tuấn, cô ước chừng trọng lượng quả bóng trong tay, cố ý ném về phía cách mục tiêu xa tít mù khơi.
Trước ánh mắt của cả hai, quả cầu nhỏ bay về phía ngoài sân chơi, sau đó, ngay khi Chu Tuấn vừa định thở phào nhẹ nhõm, nó đột nhiên vẽ một đường cong kỳ dị trên không trung, dùng tốc độ còn nhanh hơn trước đập mạnh vào bia bắn đầu tiên.
Bia bắn đổ rạp.
Chu Tuấn cảm giác tấm ván gỗ chìm xuống, suýt chút nữa thì tè ra quần.
"Cô em! Đừng! Bà cô ơi! Tôi cầu xin cô, cẩn thận một chút!"
"Tôi ném ra xa rồi mà." Mạc Tiểu Nghiêu bất đắc dĩ giải thích: "Anh cũng thấy đấy, là quả cầu tự bay về đó thôi."
Quả bóng thứ hai cũng tự động nhảy vào tay cô, lần này cô không dám dùng quá nhiều lực, tiếp tục nhắm vào phía ngoài sân chơi, nhẹ nhàng ném quả cầu trong tay ra.
Kết quả vẫn như cũ, đường cong kỳ dị lại xuất hiện, một bia bắn nữa đổ xuống.
Lần này Chu Tuấn thực sự tè ra quần.
Thấy vậy Mạc Tiểu Nghiêu không vội ném quả bóng thứ ba, vẻ mặt cô nghiêm trọng, bởi vì nếu quả cầu này bắn trúng mục tiêu tiếp thì người chết sẽ không chỉ là Chu Tuấn.
Có lẽ, không nên gian lận lộ liễu như vậy?
Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng suy nghĩ phân tích mọi khả năng, song trò chơi không cho cô nhiều thời gian, đồng hồ đếm ngược thúc giục cô ném bóng lại bắt đầu khởi động.
3
2
...
Mạc Tiểu Nghiêu cắn răng, siết chặt quả bóng trong tay, muốn xem thử nếu không ném ra ngoài thì sẽ như thế nào.
1
"Píp!"
Hết thời gian đếm ngược, ba tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên khắp khu vực trò chơi.
Ngay sau đó, giữa không trung trước mắt Mạc Tiểu Nghiêu đột ngột xuất hiện một dấu X màu đỏ có kích thước bằng quả bóng rổ, nhanh chóng trôi nổi đến vị trí phía trên mục tiêu duy nhất còn sót lại.
Đồng thời, quả cầu nhỏ trong tay Mạc Tiểu Nghiêu biến mất, cũng không quay trở lại rãnh.
"Thế này coi như là ném bóng thất bại ha?" Mạc Tiểu Nghiêu vừa thở phào nhẹ nhõm xong chợt cảm thấy có gì đó không ổn, tầm nhìn của cô bị che khuất gần một nửa. Không biết từ lúc nào mà hình nộm chú hề kia đã nhảy đến trước mặt cô, hơi chếch về bên trái.
Mạc Tiểu Nghiêu vô thức nhấc chân định di chuyển sang bên cạnh nhưng bàn chân như bị dính chặt, không thể nhúc nhích. Cô vội vàng cúi đầu nhìn, nhận ra chân mình đã bị quấn chặt bởi vô số sợi khói đen như những sợi râu từ lúc nào không hay, chúng lặng lẽ quấn chặt từ lòng bàn chân đến bắp chân mà không để cô phát hiện ra.
Lần này, ngay cả khả năng cởi giày bỏ chạy cũng không còn.
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu lại nghe thấy tiếng "tíc tíc" báo hiệu thời gian đếm ngược kết thúc vang lên bên tai. Cô giật mình, vì mải loay hoay với cái chân nên cô quên mất thời gian ném bóng rất gấp gáp.
Dấu X màu đỏ trên trời đã từ một biến thành hai, dấu X mới xuất hiện nằm bên cạnh một bia bắn hình tròn khác. Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới để ý, không biết từ lúc nào hình nộm chú hề đã di chuyển đến ngay trước mặt cô, lấp đầy hoàn toàn khoảng trống.
Lỗ hổng trên đầu hình nộm chú hề vừa vặn nằm ở vị trí cổ Mạc Tiểu Nghiêu. Qua khe hở này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng Chu Tuấn đang ngồi trên bể nước đối diện, cùng với chất lỏng đáng ngờ không rõ là mồ hôi hay nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt béo núc ních của anh ta.
Nếu như không ký kết khế ước, chắc chắn Mạc Tiểu Nghiêu sẽ chọn cách bỏ bạn bè để cứu bản thân, lập tức ném quả cầu trong tay ra ngoài càng xa càng tốt.
Chu Tuấn chỉ là một người xa lạ cô mới gặp lần đầu, sống chết của anh ta thì liên quan gì đến cô? Đương nhiên cô vẫn sẽ thấy hơi áy náy, nhưng nếu đổi lại là người khác, ngoại trừ số ít người thực sự sẵn sàng hy sinh vì người khác thì ai mà chẳng hành động giống cô?
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, Mạc Tiểu Nghiêu biết bản thân và Chu Tuấn đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, anh ta chết, cô cũng không sống được.
Sự việc đã đến nước này, nghĩ ngợi lung tung cũng vô ích, tìm cách phá giải tình huống hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn hình nộm chú hề gần như dính chặt vào người, Mạc Tiểu Nghiêu không còn nghi ngờ gì nữa, nếu xuất hiện thêm một dấu X màu đỏ, thứ trước mặt này sẽ dính chặt lên người cô, dùng trang phục của chú hề thay thế quần áo trên người cô, dùng khuôn mặt của cô để lấp đầy lỗ hổng có vẻ như đang tỏa ra hơi thở tà ác kia.
Sau hai lần thất bại trước, Mạc Tiểu Nghiêu tổng kết lại là do cô gian lận quá lộ liễu, vì vậy mới có đường cong kỳ dị kia như một lời cảnh cáo. Đáng tiếc là lần thứ hai cô chưa hiểu thấu đáo nên mới rơi vào tình cảnh không còn đường lui như bây giờ.
Đồng hồ đếm ngược lại bắt đầu.
Mạc Tiểu Nghiêu ước lượng trọng lượng của quả bóng cuối cùng vừa tự động nhảy vào tay, cắn răng, trước tiếng kêu gào thảm thiết của Chu Tuấn, cô nhắm vào một vị trí trên cột trụ gắn bia bắn qua lỗ hổng trên đầu hình nộm chú hề trước mặt, dùng lực vừa phải ném quả cầu ra ngoài.
Chỉ có thể hy vọng vào suy đoán của bản thân và kỹ năng ném phi tiêu chính xác đã được tôi luyện, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, nếu cô phải chết, ít nhất cũng phải kéo theo tên mập đã khóc đến mức biến thành đống bùn nhão kia.
Trên đường xuống suối vàng, phải đánh cho anh ta một trận tơi bời mới hả giận.
Nếu không phải tại anh ta, cô cũng sẽ không vì kỹ năng nguyền rủa kỳ quái kia mà bị kéo vào trò chơi nguy hiểm này.
Cũng không thể nói những trò chơi khác không nguy hiểm, nhưng ít nhất cô còn có quyền lựa chọn, có câu nói thế nào nhỉ? Đường mình tự chọn dù có bò cũng phải bò đến cùng.
Sau khi ném quả cầu ra ngoài, Mạc Tiểu Nghiêu nhắm chặt hai mắt, trái tim cô không đủ mạnh mẽ để nhìn kết quả.
Dù sao thì số người có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết của bản thân chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà trước khi Trái đất phát nổ, cô cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác.
Đột nhiên, một đoạn nhạc nền không mấy dễ nghe vang lên, cùng với đó là giọng thông báo "Trò chơi kết thúc" như âm thanh từ trời.
Mạc Tiểu Nghiêu mở mắt ra, hình nộm chú hề trước mặt đã trở về vị trí cũ, những sợi khói đen quấn quanh chân cô cũng lần lượt nới lỏng, tan biến trong không khí với hiệu ứng ánh sáng như những hạt bụi.
Quay đầu nhìn về phía bể nước, Mạc Tiểu Nghiêu thấy Chu Tuấn đã hoàn toàn nằm bẹp trên tấm ván gỗ, bể nước dưới chân đã được đậy nắp. Cho dù bây giờ anh ta có rơi xuống cũng chỉ dập mông chút thôi, chứ không phải bị cá quỷ coi như món khai vị ăn sống nuốt tươi như trong quảng cáo.
Không để ý đến tên mập đang khóc lóc thảm thiết trưng ra vẻ mặt vừa thoát chết, Mạc Tiểu Nghiêu lấy vé vào cửa rạp xiếc của mình ra, lật mặt sau. Ở chỗ trống dùng để thu thập con dấu, cô nhìn thấy huy hiệu vượt ải đầu tiên của mình.
Đó là một hình chữ nhật màu vàng, bên trên là một đường sóng gợn tượng trưng cho bể nước nhỏ, trên mặt nước là hình vẽ một con cá quỷ đang nhe răng nanh đầy vụng về chẳng biết do ai vẽ.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thêm vài lần, sau đó cất vé vào cửa đi, lẩm bẩm: "Gu thẩm mỹ thật đáng sợ." Nói đoạn, cô lùi lại một bước rồi đi xuống bục, khung cảnh trước mắt thay đổi, cuối cùng cũng rời khỏi trò chơi đáng sợ kia.
Tiếp theo là chờ Chu Tuấn ra ngoài kết thúc khế ước, để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra, khi Mạc Tiểu Nghiêu rời khỏi khu vực lối ra, cô suy nghĩ một lúc lại bước thêm vài bước, tìm đại một chỗ ngồi xuống chờ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trán man mát, đưa tay sờ thử, lúc này cô mới nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, nếu phán đoán sai lầm, có lẽ cô đã trở thành vật thay thế cho hình nộm chú hề kia rồi. Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, chống hai tay ra sau ghế ngả người ra sau, dồn trọng tâm lên hai cánh tay, sau đó duỗi thẳng chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
10:31:00
Hả?
Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy có gì đó không đúng, cô chắc chắn mình không ở trong trò chơi lâu đến vậy, trò chơi cứ hết thời gian đếm ngược là bắt đầu, sao có thể tiêu tốn đến hai tiếng rưỡi?
Nếu không phải đồng hồ trên trời bị hỏng thì chỉ còn một khả năng, đó là dù có ở trong trò chơi bao lâu, sau khi ra ngoài thời gian cũng sẽ trôi qua hai tiếng rưỡi.
Hoặc ít nhất là hai tiếng rưỡi.
Nghĩ cũng đúng, hệ thống làm gì tốt bụng tới độ cho họ tận mười lăm tiếng để chơi mà chỉ cần hoàn thành ba trò là được chứ. Nếu giả thuyết trên là đúng thì dễ hiểu rồi, giả sử mỗi trò chơi sẽ tiêu tốn ít nhất hai tiếng tiếng rưỡi, vậy thời gian để vượt qua ba trò là bảy tiếng rưỡi, ngốn thẳng một nửa thời hạn mười lăm tiếng.
Với bảy tiếng rưỡi còn lại, nếu cộng cả thời gian để kiếm đồng token và chạy lòng vòng quanh bản đồ thì tính ra cũng chẳng mấy dư dả. Không đúng! Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay vỗ trán cái "bốp", cô quên không tính thời gian diễn ra lễ bế mạc rồi.
Không biết lễ bế mạc bắt đầu lúc mấy giờ, cũng không biết địa điểm tổ chức ở đâu, Mạc Tiểu Nghiêu đoán có lẽ phải chờ tới khi thu thập đủ ba huy hiệu vượt ải thì mới có manh mối tiếp theo.
Giả sử lễ bế mạc kéo dài một tiếng, cộng thêm thời gian cần để giải đố (nếu có),vậy thì khả năng cao là cô chỉ còn chưa đến sáu tiếng để thu thập thêm đồng token.
Mạc Tiểu Nghiêu không thể tiếp tục bình tĩnh ngồi nghỉ nữa, lúc cô đang phân vân xem nên rời đi hay là đợi Chu Tuấn thêm vài phút để nhận thù lao thì cuối cùng tên mập cũng chậm chạp xuất hiện ở lối ra.
Trên khuôn mặt tròn trịa của Chu Tuấn là vẻ vui mừng như vừa thoát chết, khi nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu đi tới, biểu cảm của anh ta lập tức chuyển thành sự cảm kích chân thành.
"Cô em, cô đợi tôi lâu rồi nhỉ? Không phải tôi cố ý lãng phí thời gian của cô đâu, do chân tôi hơi run không đứng dậy nổi."
Mạc Tiểu Nghiêu không có tâm trạng nghe anh ta dài dòng, thẳng thừng cắt ngang: "Trả thù lao cho tôi, tôi không còn thời gian nữa."
"Được, được." Chu Tuấn thò tay vào túi quần theo bản năng, mò mẫm một lúc mới nhớ ra đồng token đang để trong túi xách. Anh ta vội vàng dời tay, lấy từ trong túi ra 7 đồng token đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô em, đây là thù lao, 3 đồng token lúc trước cô thua là tiền vé vào cửa, thật ra cô không mất gì đâu, không tin cô có thể kiểm tra lại số token của mình."
Mạc Tiểu Nghiêu đã kiểm tra rồi, đương nhiên không có ý kiến gì, sau khi nhận 7 đồng token từ tay Chu Tuấn và cất vào túi, cô đột nhiên cảm thấy tên mập trước mặt dường như gầy đi một chút so với lúc nãy.
Có điều việc này không quan trọng, việc cấp bách là trong vòng sáu tiếng còn lại phải gom góp càng nhiều đồng token càng tốt. Vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu hoàn toàn không để ý đến điểm bất thường đó, chỉ coi như mình bị hoa mắt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.